Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Minh Hôn - 202

Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:20:52
Lượt xem: 40

Thậm chí còn đổi chỗ với một bạn học nữ ở bên cạnh Tiểu Mạn, không chỉ mời rượu còn nhân cơ hội động chạm tay chân.

Tiểu Mạn rất phản cảm nhưng cũng không thể gây gổ ở đây liền đổi chỗ cùng tôi.

Tôi vừa đổi chỗ, bạn học Chu Quý đã lạnh lùng nói: “Cái thằng bán tiền giấy này, mày không thấy tao đang nói chuyện với Tiểu Mạn à? Còn ngồi đây quấy nhiễu cái gì?”

Tôi không tức giận chỉ cười nhẹ: “Anh Quý, Tiểu Mạn uống không nổi, nếu cậu vẫn muốn uống tiếp hay là để tôi uống cùng cậu!”

“Mày uống cùng tao? Mày là cái thá gì chứ? Mày chỉ là một thằng bán tiền giấy thấp hèn mà thôi!” Sắc mặc của Chu Quý đã thay đổi, giọng nói đầy mỉa mai.

Thằng nhóc này hồi còn đi học là một học sinh hư hỏng.

Nhưng sau đó cha của cậu ta kiếm được chút tiền cho nên mới có thể làm cho cậu ta vào được một trường Đại học danh tiếng.

Nhưng thằng này vẫn là một thằng lưu manh ngoại trừ ăn chơi cờ b.ạ.c gái gú thì chẳng làm được gì.

Mấy ngày trước còn nghe nói cậu ta đánh nhau bị giam vài tháng, do cha cậu ta đút bao lì xì lớn nên mới có thể làm cho cậu ta ra ngoài nhanh như vậy.

Tôi thấy sắc mặt đối phương thay đổi, lại còn nói năng như vậy, tôi rất khó chịu.

Tôi thực sự muốn tát thằng này đến chết.

Nhưng xung quanh đều có bạn học, hiện tại có rất nhiều bạn học đang nhìn nên tôi không dễ trở mặt.

Nói là vậy nhưng trong tay của tôi cũng đã kết thành một kiếm chỉ.

Tôi nhanh chóng điểm vào huyệt vị “Phách hộ” sau lưng cậu ta, đây cũng chính là huyệt ngủ, có thể khiến người ta hôn mê.

Trong lúc ra tay, tôi cũng nhàn nhạt mở miệng nói: “Anh Quý, anh say rồi.”

Tôi vừa cười vừa vỗ vai cậu ta, đồng thời cũng lén lút dùng một chút lực.

Lúc này Chu Quý định mượn đề tài này để mắng chửi tôi, kết quả cậu ta vừa định mở miệng thì tôi đã nhấn xuống một cái.

Cậu ta chỉ cảm thấy phía sau lưng đau nhói, sau đó cảm thấy toàn thân mất hết sức lực và bóng tối đang kéo tới.

Lời còn chưa kịp nói xong, đôi mắt của cậu ta đã trợn trắng lên rồi ngã lên bàn.

Những người xung quanh đã bị sốc khi thấy đầu của Chu Quý đột nhiên đập vào bàn.

Tôi ở bên cạnh giả vờ khó hiểu hỏi: “Anh Quý, anh Quý.”

Nói xong liền đẩy cậu ta hai cái: “Không sao, chắc cậu ấy uống nhiều rồi.”

“Không thể nào! Chỉ mới uống có chút rượu mà cậu ta đã gục rồi sao? Chẳng phải cậu ta đã nói mình ngàn chén không say à.” Một bạn học khác mở miệng hỏi, sau đó đi tới kiểm tra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/202.html.]

Sau khi phát hiện Chu Quý đang ngủ chứ không phải xảy ra việc ngoài ý muốn liền không quan tâm nữa.

Tôi cười không thèm đáp lại.

Kết quả là Tiểu Mạn lại quay qua mỉm cười nhìn tôi.

Cô ấy còn nhỏ giọng nói: “Đinh Nguyên Bảo, cậu thật lợi hại! Nói dối không chớp mắt nha.”

Sau khi nói xong, Tiểu Mạn còn bắt chước dáng vẻ kết ấn của tôi, còn lặng lẽ ra hiệu dưới gầm bàn.

Xem ra Tiểu Mạn đã nhìn thấy tôi âm thầm ra tay với Chu Quý, tôi cũng không nói lời nào, bưng ly rượu lên gật đầu với cô ấy.

Lúc này mọi người đã ăn gần hết cho nên cũng dần dần tản ra.

Bởi vì hôm nay là họp lớp, cho nên mọi người đã sắp xếp một chuyến du lịch trong ngày.

Sau khi ăn xong, Chu Quý được hai bạn học đưa về phòng.

Còn những bạn học còn lại thì đi theo nhà tổ chức Trương Tử Đào chơi ma sói nhằm giao lưu tình cảm.

Theo tiếng lý luận và thảo luận không ngớt, buổi chiều hôm ấy trôi qua thật nhanh.

Sau bữa tối, Chu Quý vẫn ngủ ở trong phòng.

Chúng tôi ăn uống rồi hát vài bài đồng dao.

Nhưng giọng của tôi thật sự không hay lắm luôn hát lệch nhịp.

Nhưng Tiểu Mạn lại hát rất hay, cô ấy trở thành tâm điểm của ngày hôm ấy.

Đã gần 11 giờ tối, chúng tôi cũng đều thấm mệt.

Hai chúng tôi cùng nhau rời đi, nói cười suốt dọc đường, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng hai chúng tôi vừa ra khỏi thang máy thì lại nghe thấy một tiếng la thất thanh.

Hành lang vốn đang im lặng bỗng nhiên trở nên cực kỳ ồn ào.

Tôi cau mày nhìn quanh tìm kiếm âm thanh đó.

Tôi nhìn thấy một nhân viên phục vụ của khách sạn đang ngồi xụi lơ trên mặt đất ở lối đi cách đó không xa, run rẩy dựa vào tường nhìn vào một căn phòng.

“Cô sao thế?” Tôi và Tiểu Mạn tiến đến hỏi thăm.

Nhưng vẻ mặt của người phục vụ đã tái nhợt và toàn thân đang run rẩy.

Lúc này, nghe thấy tôi hỏi, cô ấy chậm rãi giơ ngón tay chỉ vào một căn phòng ở trước mặt cô ấy, kinh hãi nói với tôi: "Chết, chết, chết...người."

Loading...