Minh Hôn - 203
Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:21:14
Lượt xem: 43
Vừa nghe đến hai từ người chết, sắc mặt tôi liền trầm xuống.
Nhưng bởi vì nghề nghiệp của tôi có chút liên quan đến người chết, cho nên nghe thấy tôi cũng không thấy hoảng sợ ngược lại còn muốn đi vào xem xét tình hình.
Nhưng càng quan trọng hơn là ở tầng này hầu hết đều là nơi nghỉ ngơi của bạn học tôi.
Cho nên tôi trực tiếp quay đầu lại nói với Tiểu Mạn:” Tiểu Mạn, cậu ở chỗ này chờ tớ đi!”
Nói xong, còn chưa đợi Tiểu Mạn trả lời, tôi trực tiếp chạy về phía trước.
Cùng lúc đó trong lối đi vô số cửa phòng cũng bắt đầu mở ra.
Những người này đa số đều mặc đồ ngủ, vẻ mặt đều khá hoang mang nhìn về phía bên này để xem xét.
Nhưng người phục vụ kia, vẻ mặt vẫn hoảng sợ, miệng lẩm bẩm: “Chết, chết, c.h.ế.t người.....”
Nhiều người nghe được điều này đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nhưng cũng có người mạnh dạn thử ghé qua nhìn xem.
Rất nhanh, tôi đã đến được căn phòng kia.
Vừa đến cửa phòng tôi không khỏi sợ đến ngây người.
Tôi thấy trong phòng, m.á.u vương vãi khắp nơi.
Và trong vũng máu, có một người đàn ông không mặc áo.
Người đàn ông này vẻ mặt đầy hoảng sợ, mắt trợn trừng lên nhìn chằm chằm cửa ra vào, nằm ngang trên mặt đất.
Cảnh tượng đáng sợ nhất chính là lồng n.g.ự.c của người đàn ông này đã bị xé toạc ra, trong lồng n.g.ự.c xuất hiện một cái lỗ lớn, giống như trái tim của người này đã bị moi ra.
Thấy vậy tôi cũng không còn thấy sợ nữa mà là ngạc nhiên.
Bởi vì người c.h.ế.t không phải ai xa lạ mà chính là bạn học Chu Quý.
Ngay lúc tôi ngẩn người, Tiểu Mạn cũng chạy tới.
Chỉ nghe Tiểu Mạn thốt lên: “A! Chu Quý!”
Nghe Tiểu Mạn thét lên như vậy, tôi liền quay đầu lại nhìn cô ấy.
Một cảnh đẫm m.á.u như vậy, nếu một cô gái nhìn thấy, sẽ để lại một bóng ma tâm lý ở một mức độ nào đó.
Cho nên tôi trực tiếp giữ c.h.ặ.t t.a.y của Tiểu Mạn lại: “Đã nói cậu đừng qua đây, sao lại chạy tới đây! Đừng nhìn, nhiều m.á.u lắm!”
Tiểu Mạn có chút thở dốc hỏi: “Vì sao cậu ta lại chết?”
Nghe Tiểu Mạn hỏi, tôi mở miệng đáp: “Hình như cậu ta bị giết.”
Tiểu Mạn nghe vậy liền sững người, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi.
“Cậu ta bị giết?”
Cùng lúc đó, những người khác ở tầng này cũng lần lượt bước ra khỏi phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/203.html.]
Nhìn thấy cảnh Chu Quý c.h.ế.t thảm như vậy, mọi người không khỏi bàn tán.
“Không phải Chu Quý đi ngủ rồi sao? Sao lại thành ra như vậy?”
“Ai mà biết được chứ! Cậu ta vì tiền mà làm ra không ít chuyện xấu, chỉ sợ là gặp báo ứng.”
“Chắc vậy, nhất định là kẻ thù tới cửa.”
“....”
Trong lúc nhất thời, rất nhiều bạn học bắt đầu thảo luận.
Tôi không để tâm mà im lặng suy nghĩ, chuyện này chắc chắn không đơn giản.
Vừa rồi ngoài việc nhìn thấy Chu Quý nằm trên vũng máu, tôi còn thấy có gì đó bất thường.
Đó là trong phòng của Chu Quý, tôi cảm thấy có mùi hôi và vị trí trên cổ của Chu Quý có một vết cắn rất sâu, giống như bị một con dã thú cắn xuyên qua cổ.
Hai manh mối này khiến tôi nghi rằng vấn đề này có liên quan đến thứ gì đó không sạch sẽ.
Nhưng vấn đề là nơi này rất nổi tiếng và rất đông người, mang ý nghĩa là nơi có rất nhiều dương khí.
Làm gì có thứ không sạch sẽ ăn no rửng mỡ mà chạy đến đây g.i.ế.c người?
Vì không hiểu ra sao, sau khi an ủi Tiểu Mạn vài câu, tôi lại đi xem t.h.i t.h.ể của Chu Quý.
Lúc này ngoài cửa đã đông nghịt người, tôi cẩn thận nhìn căn phòng qua khe hở giữa đám đông.
Nhưng để xác định trong phòng có tồn tại sát khí hay không, tôi liền lấy ra một lọ thuỷ tinh nhỏ, dính vào nước mắt trâu để mở mắt.
Sau khi mở mắt, tôi một lần nữa nhìn vào trong phòng có cơ thể của Chu Quý, cũng phát hiện ra có một số thứ kì lạ.
Lúc này trong phòng của Chu Quý có một luồng khí nhàn nhạt màu vàng.
Nhìn thấy vậy, tôi liền hít vào một hơi khí lạnh, đây chính là sát khí.
Xem ra cái c.h.ế.t của cậu ta không đơn giản như trong tưởng tượng, có điều gì đó không ổn, chắc chắn có liên quan đến thứ không sạch sẽ.
Không chỉ có như thế, dưới cái nhìn của Thiên Nhãn, tôi thấy trên người của Chu Quý có rất nhiều đốm vàng.
Điều này rất kỳ lạ, tại sao trên xác c.h.ế.t lại xuất hiện đốm vàng này?
Thậm chí chỉ có thể nhìn thấy qua Thiên Nhãn.
Tôi có chút không hiểu, nhưng tôi chắc chắn rằng vụ mưu sát này không hề bình thường, nhất định có liên quan đến thứ tà ma nào đó.
Tôi không có một chút thiện cảm nào với Chu Quý, chuyện trong bữa cơm trưa càng làm tôi thêm khó chịu.
Nếu không phải có nhiều bạn học đang ở đây, có lẽ tôi đã quay lưng bỏ đi rồi.
Tuy nhiên tôi cảm thấy cái c.h.ế.t của Chu Quý cũng có mối liên hệ với mình nên tôi cũng cần phải chịu trách nhiệm.
Thứ nhất, tôi đã khiến cho cậu ta ngủ, nếu tôi không để cho cậu ta ngủ, cậu ta đã có thể chạy thoát.
Thứ hai, với tư cách là bạn học cùng lớp và cũng là một người trừ tà, vì vậy tôi phải có nghĩa vụ điều tra ra chân tướng.
Vì hai lý do này tôi quyết định tìm ra thủ phạm để trả lại công đạo cho Chu Quý.