Minh Hôn - 412
Cập nhật lúc: 2024-07-15 13:02:23
Lượt xem: 37
Không ngờ Hồ Mẫu lại sắp xếp cho Lão Hồ này ở bên cạnh tôi, nhưng không đợi tôi mở miệng, Lão Hồ kia đã nói với tôi: “Lão Hồ tôi về sau sẽ ở lại trong miếu Thành Hoàng này, nếu cậu có chuyện thì có thể đến đây tìm Lão Hồ tôi!”
Hồ Lục giới thiệu xong, Hồ Mẫu nói: “Trước kia các người có chút hiểu lầm nhỏ, nhưng đây cũng là duyên phận của các người, cho nên bản tọa đã an bài Lục trưởng lão ở lại bên cạnh cậu!”
Nghe thấy Hồ Mẫu nói như vậy, tôi còn có thể nói gì đây?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bây giờ tôi đã là đệ tử xuất mã rồi, chuyện trước kia đương nhiên cũng xóa bỏ.
Tôi cũng không thất lễ, chắp tay với Hồ Lục: “Hồ Lục gia, ngày sau mong được chiếu cố nhiều hơn!”
Hồ Lục cũng nói với tôi: “Xuất mã nói quá lời rồi, hôm nay cậu trở thành xuất mã tại đây, sau này đều là người một nhà, xuất mã có gì phân phó, Hồ Lục tôi đương nhiên sẽ tận sức!”
Hồ Lục cũng lộ ra vẻ khách khí, cũng không tự cao tự đại.
Chúng tôi chỉ mỉm cười, cũng không tiếp tục nói chuyện.
Lúc này Hồ Mẫu thấy mọi chuyện đã được an bài xong, hít lấy một hơi hương, sau đó nói một cách lười biếng; “Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, bản tọa phải quay về núi, mọi người cứ tự nhiên!”
Nói xong Hồ Mẫu cũng không để ý đến mọi người nữa, đi về phía trước một bước, thân thể biến thành một con hồ ly lông trắng chạy ra khỏi miếu Thành Hoàng.
Rất nhiều Lão Hồ ở đây, không một ai dám chậm trễ đều chắp tay khom lưng, đồng loạt lên tiếng: “Cung tiễn Thánh Mẫu!”
Tốc độ của Hồ Mẫu rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất trong đêm tối.
Sau khi Hồ Mẫu rời đi, rất nhiều Lão Hồ ở đây cũng chuẩn bị rời đi, từng người từng người đến cáo biệt với tôi, trong đó có cả Mạc bà bà.
Mặc dù tôi rất mệt mỏi, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể mỉm cười chào tạm biệt từng người một.
Chẳng được bao lâu, đã có hơn một nửa Hồ Tiên rời khỏi miếu Thành Hoàng.
Mà những người ở lại đều là tiểu hồ ly đạo hạnh kém cỏi. Đang bò trên bàn ăn uống cống phẩm.
Còn lại một ít có thể biến thành hình người càng không chút khách khí, bọn họ còn lôi kéo sư phụ , Độc đạo trưởng và Bạch Phong đi ra ngoài bàn đá uống rượu.
Đám người sư phụ cũng không từ chối, chỉ có thể cùng đám hồ ly đi ra ngoài uống rượu.
Hồ Lục nhìn thấy tinh thần của tôi mệt mỏi, cũng nhìn ra tôi đang rất muốn ngủ: “Xuất mã, đêm nay cậu cũng mệt mỏi rồi, cậu quay về nghỉ ngơi sớm đi, nơi này đã có tôi trông coi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/412.html.]
Tôi thật sự rất mệt, cũng không khách khí, chắp tay với Hồ Lục: “Vậy làm phiền Hồ Lục gia rồi, tiểu bối xin được về trước!”
Hồ Lục khẽ gật đầu, lập tức quay sang bên cạnh, vẫy tay tay, nói với hồ ly lông vàng: “Tiểu Mỹ, lại đây. Xuất mã buồn ngủ rồi, con dìu xuất mã quay về đi!”
Con hồ ly lông vàng kia vốn đang gặm miếng thịt khô, lúc này nghe thấy lời nói của Hồ Lục gia, nó bỏ miếng thịt xuống, nhảy về phía tôi, đồng thời nhanh chóng hóa thành một cô gái xinh đẹp.
Mà cô gái này vừa xuất hiện, đã cung kính nói với Hồ Lục gia: “Vâng! Gia gia.”
Chương 235:
Trông thấy nữ hồ ly này xuất hiện, tôi sững sờ.
Cô ta chính là một trong ba con hồ ly lần trước đánh nhau với chúng tôi. Trước đó cô ta không biến thành người, vì xen lẫn giữa đám hồ ly này nên tôi cũng không nhìn ra.
Cho đến bây giờ biến hóa thành người, thì tôi mới biết là cô ta.
Lần trước lúc nữ hồ ly này xuất hiện thì nhe răng trợn mắt, hận tôi thấu xương.
Nhưng bây giờ nữ hồ ly này lại mang một vẻ mặt hiền hòa.
Nữ hồ kia trông thấy tôi nhìn cô ta thì cũng không chần chừ mà hành lễ với tôi như người xưa, lộ ra vẻ mặt vô cùng cung kính: “Tiểu hồ ly tên là Hồ Mỹ, lúc trước có đắc tội, xin công tử đừng trách!”
Nghe nữ hồ ly nói như vậy tôi cũng lấy lại tinh thần.
Lúc này nhìn bộ dáng của cô ta cũng rất điềm đạm nho nhã và lễ độ.
Nhưng tôi lại cảm thấy, trong cặp mắt của cô ta hình như vẫn còn tồn tại một chút hiềm khích, hoặc có thể nói là hận thù.
Tất nhiên cũng có thể là do tôi nhìn lầm.
Giờ đây tôi đã là xuất mã rồi, những chuyện trước kia đương nhiên cũng theo gió mà mất đi, nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa gì!
Tôi cũng lộ ra biểu cảm hòa nhã, cười nhẹ với cô gái kia: “Không sao, lúc đó mọi người đều có hiểu lầm. Đúng rồi, cô cũng đừng gọi tôi là công tử, gọi Đinh Vĩ là được rồi!”
Nhưng cô gái này lại cười ngọt ngào, kiên trì nói: “Trong Hồ gia trên dưới đều có tôn ti, công tử là do Thánh Mẫu đích thân nhận làm xuất mã, địa vị bất Vĩ, tiểu hồ không giám lỗ mãng!”
Đối với người hiện đại như tôi mà nói thì khi nghe hai từ “Công tử” này có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Không đợi tôi lần nữa mở miệng, Hồ Lục gia đã nói: “Xuất mã, cậu được Thánh Mẫu khai khiếu, địa vị không gì sánh được, mà trong Hồ gia chúng tôi có tôn ti trên dưới, Tiểu Mỹ gọi cậu một tiếng công tử, cũng là việc nên làm, cậu cũng đừng làm khó con bé!”