Minh Hôn - 413
Cập nhật lúc: 2024-07-15 13:02:39
Lượt xem: 24
Nghe thấy Hồ Lục gia nói như vậy, tôi liền nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.
Cuối cùng chỉ có thể gật đầu với Hồ Mỹ: “Tiểu Mỹ, vậy chúng ta đi thôi!”
“Vâng, công tử!” Hồ Mỹ vô cùng cung kính giống như một nha hoàn.
Nhưng lúc này tôi đã quá buồn ngủ, cũng không muốn ở lại đây lâu, càng không muốn để ý đến chuyện này.
Tôi chắp tay với Hồ Lục gia nói một tiếng cáo từ, sau đó trực tiếp rời khỏi miếu Thành Hoàng.
Ngoài miếu Thành hoàng, sư phụ và Độc đạo trưởng còn đang uống rượu cùng một đám Hồ Tiên, trông rất vui vẻ.
Tôi đi qua chào hỏi với họ một tiếng, nói rằng mình phải đi về.
Sư phụ và Độc đạo trưởng uống rất hăng say, không có ý định rời đi.
Lão Phong và Dương Tuyết không thích nơi này lắm, cũng đứng lên đi về cùng tôi.
Đồng thời, Lão Phong và Dương Tuyết cũng chú ý đến Tiểu Mỹ đang đi ở phía sau tôi.
Không đợi bọn họ dò hỏi, tôi đã giới thiệu cho họ làm quen với nhau.
Hai người họ nghe thấy đây là do Hồ Lục gia sắp xếp hộ tống tôi quay về, thì không để ý đến nữa.
Dù sao thì tôi trở thành xuất mã của Hồ gia, có Hồ Tiên che chở, nên chuyện này cũng không có gì là lạ.
Trên đường đi tôi cũng không nói nhiều, mệt mỏi, buồn ngủ, hơi thở khó nhọc.
Cuối cùng vẫn là lão Phong trông thấy hai chân tôi bủn rủn, bước đi không vững, liền tiến đến dìu lấy tôi.
Về đến cửa hàng, Hồ Mỹ liền nói với tôi: “Công tử, ngài đã về đến nhà, Tiểu Mỹ xin được cáo từ!”
Nói xong Tiểu Mỹ lại hành lễ với tôi, cũng không đợi tôi đáp lời, liền xoay người biến thành hồ ly rồi nhằm về hướng miếu Thành Hoàng mà chạy đi.
Nhìn thấy Hồ Mỹ rời đi, khóe miệng tôi không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.
Một tháng trước chúng tôi còn đánh nhau đến người sống kẻ chết, hôm nay tôi lại trở thành xuất mã của Hồ gia, còn trở thành “công tử” của Hồ Mỹ đây.
Tạo hóa trêu người, làm người ta khó lường.
Hồ Mỹ đi rồi, Dương Tuyết trêu chọc tôi “Đinh Vĩ! Không tệ nha! Sau này có một cô gái xinh đẹp như vậy hầu hạ, ngày tháng sau này của anh cũng có thể an nhàn rồi!”
Nghe thấy như vậy, tôi trợn tròn mắt nói: “Thôi đi! Tôi nhận không nổi!”
Dương Tuyết cũng cười “ha hả”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/413.html.]
Lão Phong đột nhiên nói : “Lão Đinh, tuy rằng nữ hồ này nhìn ngoài mặt thì cung kính với cậu, nhưng tôi thấy trong ánh mắt của cô ta khi nhìn cậu có một chút oán hận, cậu vẫn nên cẩn thận một chút!”
Tôi cười lên một tiếng: “Cái này tôi cũng đã chú ý đến, nhưng không sao. Tôi cũng đã trở thành xuất mã rồi, cô ta còn có thể làm gì tôi! Bằng không, Hồ Mẫu sẽ lột hết da của cô ta!”
“Được rồi! Tôi đã về đến nhà rồi, mọi người cũng sớm quay về nghỉ ngơi đi, Dương Tuyết nếu cô không quay về sớm một chút thì không dễ bắt xe đâu!” Tôi trực tiếp nói.
Bạch Phong cũng không nói gì, khẽ gật đầu với tôi.
Dương Tuyết ngáp dài một cái: “Vậy được thôi, chúng tôi đi đây!”
Nói xong hai người họ cũng quay người rời đi.
Thấy lão Phong và Dương Tuyết rời đi, tôi cũng đi vào trong nhà, nhanh chóng rửa mặt, sau đó nằm lên giường.
Hôm nay khai khiếu giống như tra tấn vậy, còn mệt hơn so với việc chạy mười ngàn mét.
Lúc này nằm ở trên giường, toàn thân cảm thấy thoải mái dễ chịu. Cảm giác vô cùng sung sướng.
Tôi mới nhắm mắt một lát đã chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến khi thức dậy đã là 10 giờ trưa ngày hôm sau.
Tôi lười biếng vặn người, cảm giác cơ thể đã hồi phục được mười phần.
Nhìn thấy bình thuốc mà tối hôm qua Hồ Mẫu đưa cho tôi, lúc này lòng hiếu kỳ của tôi đã trỗi dậy.
Hồ Mẫu nói đan dược này được làm từ “nước miếng Địa Long” gì đó, có thể giữ được tánh mạng.
Tôi cũng chưa từng nghe nói về nước miếng của Địa long, hôm qua tôi buồn ngủ đến muốn chết, cũng không có tâm trạng nghiên cứu.
Nhưng thấy biểu cảm và giọng nói kinh ngạc của sư phụ và Độc đạo trưởng tối qua thì đây hẳn là thứ tốt, chắc chắn là nhân sâm tối qua không thể sánh được với nó.
Lúc này cầm trong tay, nhìn trái nhìn phải, tôi định mở nắp bình ra xem một chút.
Nhưng khi tôi vừa mở nắp bình thì có một mùi hôi thối bốc lên, mùi hương đó nồng nặc không gì so sánh được, giống như rơi vào một hố phân vậy.
“Mẹ kiếp! đây là thứ gì vậy, sao thối như vậy, không phải hết hạn rồi chứ!” Tôi tự nói như vậy, thật sự không nghĩ tới thứ này lại thối như vậy, mùi còn hôi hơn cả đậu phụ thối.
Tôi vội đóng nắp lại, ném qua một bên. Đây là thứ thuốc quý gì vậy, có mùi trông giống như phân.
Cũng vào lúc này, cửa phòng của tôi đột nhiên mở ra.
Sư phụ từ bên ngoài đi vào, vừa bước vào liền bịt mũi: “Có mùi gì vậy?”
Nhìn thấy sư phụ, tôi vội vã chỉ vào bình thuốc nhỏ kia nói: “Còn có thể là cái gì, chính là thuốc quý mà Hồ Mẫu đưa cho con, thối như phân vậy, thật không biết là thứ thuốc gì, cũng không biết có phải là do không cất kỹ nên quá hạn rồi không?”