Minh Hôn - 415
Cập nhật lúc: 2024-07-15 13:03:14
Lượt xem: 24
Nghe sư phụ nói như vậy, trong đầu tôi vang lên một tiếng “ong”.
Nhân sâm hoang dã 500 năm, giá trị của nó là gì? Tùy tùy tiện tiện tiện đều có thể bán được bảy con số, nhưng ba viên Long Tiên Đan trong tay tôi, mỗi viên còn đáng giá hơn loại nhân sâm này.
Lúc đó tôi thật sự có một loại ý nghĩ, bán một hai viên, đến lúc đó chẳng phải tôi sẽ thành triệu phú sao? Chỉ cần tưởng tượng thôi đã cảm thấy kích thích rồi.
Dường như sư phụ đã nhìn ra được mưu tính trong lòng tôi, không khỏi trầm giọng nói: "Nhóc con, con đừng có động tâm tư lệch lạc. Làm nghề này của chúng ta, chính là treo đầu ở lưng quần, ba viên Long Tiên Đan này, có khả năng cứu được mạng của con ba lần. Bảo quản cho thật tốt, không đến vạn bất đắc dĩ, không thể tùy tiện dùng bừa bãi! Càng không thể bán.”
Bị sư phụ nói như vậy, cả người tôi đều nhụt chí, nhưng tôi cũng không nói gì.
Sau đó, sư phụ bảo tôi cất Long Tiên Đan, rồi gọi tôi ra ngoài ăn cơm.
Tối hôm qua sư phụ về hơi muộn, cũng uống không ít rượu, tùy tiện ăn mấy miếng liền về phòng nghỉ ngơi.
Còn kêu tôi lát nữa dựng một bài vị cho Hồ gia. Về phần cửa hàng, cứ để tôi một mình trông coi.
Tôi "ừm" một tiếng, cũng không nói nhiều.
Sau đó, tôi ở trong phòng dựng lên bài vị thứ hai, Hồ gia.
Đồng thời đốt nhang cho Thượng Quan Thư và Hồ gia, nhưng nhang của Thượng Quan Nhan vẫn như thường ngày, châm lửa trong chốc lát liền tắt.
Cô vợ quỷ này còn đang giận tôi, cũng không có cách nào khác, chỉ có thể coi như không có gì.
Tôi nghĩ qua vài ngày nữa, sẽ để cho cô ấy đánh một trận coi như hết giận.
Khoảng hơn một tháng sau, dường như cuộc sống đã khôi phục lại sự yên lặng như trước, cũng không có chuyện gì xảy ra.
Mỗi ngày ngoại trừ dâng hương, bán tiền giấy, chính là cùng Dương Tuyết, Bạch Phong chơi game.
Cho đến hôm nay, buổi trưa sư phụ nhận được một cuộc điện thoại, người gọi điện là Văn tiên sinh, chính là người có con gái bị thi biến.
Lần này ông ấy tìm sư phụ để làm trung gian cho một người, giới thiệu cho cửa hàng chúng ta một mối làm ăn.
Văn tiên sinh nói rằng có một ông chủ cảm thấy phong thủy của ngôi mộ nhà mình không được tốt, tính di dời ngôi mộ, cho nên muốn mời sư phụ tôi ra mặt.
Mấy tháng nay không ra ngoài làm việc, dựa vào mua bán tiền giấy cũng chỉ đủ duy trì cuộc sống cơ bản, thậm chí tiền lương mỗi tháng của tôi đều bị sư phụ cắt xén còn một ngàn hai tệ.
Cũng may tôi được bao ăn bao ở, bằng không, tôi thật sự không có cách nào sống được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/415.html.]
Lúc này nghe nói muốn ra ngoài làm việc, hơn nữa người trung gian còn là Văn tiên sinh, cả người tôi đều hưng phấn hẳn lên.
Đầu tiên, là tiền nhiều, kiếm cũng nhanh. Thứ hai, là được đi ra ngoài hít thở.
Ở trong cửa hàng đều nghẹn hơn một tháng, có đôi khi ra ngoài làm việc, cũng cảm thấy không tệ.
Hơn nữa loại chuyện di dời mộ này, cũng có thể học được không ít bản lĩnh.
Sư phụ kêu tôi đem theo đầy đủ dụng cụ, buổi chiều liền đi qua.
Tôi cũng không chần chừ, mang theo các loại đồ dùng cho tang lễ, lúc di dời mộ có thể sẽ dùng đến, sau đó liền đi đến nhà ga.
Nhưng sau khi hai chúng tôi đi đến nhà ga, thì phát hiện Độc đạo Trưởng và lão Phong cũng ở đó.
Hơn nữa hai người họ cũng mang theo dụng cụ, hiển nhiên là muốn đi ra ngoài.
Độc đạo trưởng cũng nhìn thấy chúng tôi, cũng có vẻ mặt tò mò, liền hỏi nhau vài câu.
Kết quả vừa nghe mới biết, hai nhà chúng tôi lần này đều đi ra ngoài dời mộ cho người ta, đều nhận được điện thoại của Văn tiên sinh, cùng làm việc cho một cố chủ.
Mọi người cũng vui vẻ, cùng nhau làm việc, có thể chiếu ứng lẫn nhau, tại sao lại không làm?
Trên đường mọi người đều có vẻ tương đối thoải mái, dù sao loại chuyện dời mộ này quá phổ biến, hai vị sư phụ đã làm qua không biết bao nhiêu lần, có thể nói là kinh nghiệm phong phú, dễ như trở bàn tay.
Cho nên mọi người cũng không coi trọng việc này, dọc đường đi vừa nói vừa cười.
Chờ xuống xe, tôi gọi điện cho người tiếp đón.
Rất nhanh, liền nhìn thấy hai người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục.
Sau khi xác nhận danh tính của chúng tôi, hai người đàn ông này dẫn chúng tôi lên hai chiếc xe Mercedes-Benz sang trọng và chạy đến nhà của cố chủ.
Tài xế cũng không thích nói chuyện, dọc theo đường đi cũng không nói được mấy chữ.
Nhà của cố chủ cũng không xa, là một khu biệt thự Hoa Điền ven hồ trong nội thành, phần lớn những người có thể sống ở đây không phú thì quý.
Thấy cố chủ sống ở khu vực này, trong lòng tôi không khỏi có chút phấn chấn, nếu cố chủ là đại kim chủ, lần làm ăn này khẳng định có thu nhập không nhỏ.