MINH NGUYỆT HOA CHƯƠNG - Chương 04
Cập nhật lúc: 2024-07-28 20:30:41
Lượt xem: 2,083
Nhưng không sao, khi ta tìm được kẻ đó, ta sẽ biến hắn, thị nữ, Thái y, Hoàng hậu, Quý phi, cùng với Đỉnh Dương Hầu ——
Đun thành một nồi súp.
6.
Ta bán thân để đổi lấy tiền an táng Lan Anh.
Không ngờ lại gặp lại người quen, chính là Trương Lưu, kẻ nhiều năm trước đã bán ta vào thanh lâu.
Ta lợi dụng mối quan hệ của hắn ta trong giới buôn người, tẩy trắng thân phận.
Sau đó, xúi giục hắn ta cùng ta lừa gạt.
Nói đơn giản, ta giả làm quả phụ, quyến rũ những kẻ háo sắc qua đường.
Trương Lưu đóng vai biểu ca của ta, đợi sắc quỷ mắc câu, hắn ta sẽ ra mặt định việc hôn nhân. Khi chúng ta động phòng hoa chúc, trong chén rượu giao bôi sẽ có thuốc mê.
Sau đó, đương nhiên là một d.a.o kết liễu gã phong lưu, lục lọi vàng bạc trong túi áo của hắn ta.
Mỗi lần đều thu được không ít.
Nói ra, nam nhân đầu tiên mắc câu, ta cũng rất quen — chính là phụ thân ruột của ta, người năm xưa đã bán ta và mẫu thân.
Không biết ông ta phát đạt thế nào, cưới thê mới, sinh con mới, hoàn toàn không nhận ra ta.
Ta lừa ông ta lên giường, một d.a.o cắt đứt cổ họng rồi bảo Trương Lưu ném ông ta ra ngoài cho chó hoang ăn.
Tiếng kêu thảm thiết của ông ta vang vọng suốt đêm, đêm đó ta ngủ rất ngon.
Và bây giờ, Đinh Dương Hầu trước đây, nay là Tân đế Chu Mãnh cũng đã đến.
Vì ta có đôi mắt giống hệt Lan Anh, hát bài hát giống hệt Lan Anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-nguyet-hoa-chuong/chuong-04.html.]
Chính nhờ bài tình ca du dương này, ta đã quyến rũ không biết bao nhiêu linh hồn của người qua đường.
Bây giờ, rốt cuộc cũng đến lượt ngươi rồi, Đỉnh Dương Hầu.
Không phụ công ta tinh tế chọn "nơi chôn cất vong phu", ngay bên cạnh nơi Hoàng gia săn bắn, phong thủy thật tốt.
7.
Ta đã chờ hai ngày, cuối cùng Chu Mãnh cũng đến.
Hắn ta đến một mình, tự xưng là thương nhân đi qua đường. Chỉ vài câu nói, hắn ta đã nhanh chóng bàn bạc xong chuyện hôn nhân với Trương Lưu.
Trương Lưu mừng rỡ, tự tay lột bỏ lớp áo vải thô ta giả vờ mặc, thay bằng bộ y phục đỏ rực trong vở kịch rồi thì thầm vào tai ta: "Cẩn thận đấy, đừng có mà mất thân thật, không thì ta bán ngươi vào lò than đấy."
Lúc nói, hắn ta quay lưng về phía Chu Mãnh, đương nhiên không thấy được ánh mắt sâu thẳm của Chu Mãnh.
Chu Mãnh đang nghi ngờ ta.
Đúng vậy, sự xuất hiện của ta quá hoàn hảo, không giống một cuộc gặp gỡ tình cờ mà giống như một cái bẫy do kẻ phản loạn đặt ra.
Cho nên, hắn ta quyết định giả vờ mắc lừa, bề ngoài tỏ ra mình đến đây để bị lừa, nhưng thực ra đã bố trí sẵn vô số binh lính bên ngoài cửa sổ, chỉ chờ bắt giữ những kẻ phản loạn mà hắn ta tưởng tượng ra.
Chúng ta được đưa vào phòng tân hôn, hắn ta vẫn ung dung nhìn ta, trong ánh mắt say đắm là sự tỉnh táo và lý trí.
Đêm rất tĩnh lặng, tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng binh khí leng keng bên ngoài cửa sổ.
Ta thở dài, giây tiếp theo, Chu Mãnh ngồi thẳng dậy, dường như sắp ra lệnh –
"Lang quân quả là một vị quân tử chính trực, vậy thì nô gia xin thành thật gả cho lang quân."
Câu nói của ta như sấm sét giữa trời quang, làm hắn ta sửng sốt: "Cái gì?"
Ta cố kìm nén nước mắt, nghẹn ngào kể cho hắn ta nghe rằng ta đã bán thân để lo ma chay cho tỷ tỷ, sau đó bị lôi vào ổ trộm cướp, bị Trương Lưu ép làm những việc trái với lương tâm, nói xong còn vén tay áo lên cho hắn ta xem những vết bầm tím.