MINH NGUYỆT HOA CHƯƠNG - Chương 06
Cập nhật lúc: 2024-07-28 20:31:42
Lượt xem: 1,450
Lần đầu tiên vào yết kiến Từ Hoàng hậu, nàng ta nhấp nháp tách trà, không hề bảo ta đứng dậy, chỉ mỉm cười nhìn ta quỳ đến mức sắp không đứng vững được nữa.
“Dung nhan của Nguyệt Bảo Lâm quả thật không mấy nổi bật.” Tôn Quý phi ngồi dưới, nhìn chằm chằm vào vết hôn mờ nhạt trên xương quai xanh của ta, cũng cười nhạt: “Cần phải học thêm quy củ mới được.”
Hai người họ trao nhau một ánh mắt đầy ẩn ý, rồi lại nhìn về phía ta, giống như đã đạt được một thỏa thuận nào đó.
10.
Từ đó, Hoàng hậu đã tìm đủ mọi cách để hành hạ, làm nhục ta.
Nàng ta sai đại cung nữ Bích Châu tát ta, đánh lòng bàn tay ta, bắt ta quỳ ở Phật đường, chép kinh.
Nàng ta muốn ta gục ngã về thể xác.
Nhưng nàng ta không biết rằng, những thủ đoạn ở kỹ viện còn tinh vi hơn nhiều, đám khách làng chơi còn biết cách hưởng thụ hơn.
Ta không hề đau đớn, nhưng vẫn giả vờ đáng thương, nũng nịu với Chu Mãnh.
Những vết thương ấy luôn khơi gợi dục vọng của Chu Mãnh, khiến hắn ta càng say mê ta hơn.
Còn Tôn Quý phi thì cố gắng hạ gục ta về mặt đạo đức.
Nàng ta sai người tung tin đồn thất thiệt về ta, nói ta là *câu lan, là con hoang, là một nữ nhân hư hỏng.
*Gái lầu xanh.
Thật nực cười! Trong cái thời thế này, ai còn màng đến đạo đức nữa? Ta sợ điều đó sao?
Nhưng ta quyết định sẽ trả thù nàng ta.
Vì vậy, ta giả vờ như bị tổn thương sâu sắc, đến cung của nàng ta gây rối, khiến nàng ta bị động thai.
Hoàng hậu chạy đến can ngăn, còn ra lệnh đánh ta trước mặt mọi người, biến ta thành trò cười của cả cung.
Từ đó, ai cũng biết ta và Tôn Quý phi là kẻ thù không đội trời chung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-nguyet-hoa-chuong/chuong-06.html.]
Ta biến mình thành một mồi nhử, một kẻ nông cạn, dễ nổi nóng và ngu ngốc.
Rồi đợi cá cắn câu.
Hôm đó, ta ngồi bên hồ Thái Dực, vừa bóc hạt dưa, vừa lẩm bẩm chửi rủa Tôn Quý phi.
“Bảo Lâm đang làm gì vậy?”
Ta giật mình suýt làm rơi hạt dưa, ngẩng đầu lên thì thấy Bích Châu, đại cung nữ của Hoàng hậu.
“Không có gì... không có gì.” Ta chột dạ đảo mắt: “À, ta thấy hoa trong hồ này đỏ tươi quá, chắc nhuộm tơ sẽ rất đẹp.”
“Thật sao?” Bích Châu mỉm cười, tiến lại gần ta, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ khuyên người nên tránh xa loài hoa này, nó có thể gây sảy thai khi kết hợp với phèn chua.”
Nàng ta nhấn mạnh từng chữ, như sợ ta không nghe rõ: “Người thấy đấy, Quý phi chưa bao giờ dám lại gần loài hoa này.”
Mắt ta sáng lên, vội vàng ừm vài tiếng rồi quay đi.
Tối hôm đó, ta phô trương lấy hoa Cửu Nhật Hồng, ép lấy nước cốt, pha với phèn chua, nhuộm tơ, rồi tết thành vòng tay và mang đến tặng Quý phi, nói là để tạ lỗi.
Một tháng sau, khi ta đang trang điểm thì Bích Châu dẫn người xông vào, lôi ta đi.
Ta bị kéo đến Tử Vân đài, nơi ở của Tôn Quý phi, bị ném xuống đất còn chưa kịp kêu la thì đã bị Chu Mãnh nắm chặt cằm:
“Vòng tay đỏ đó, là ngươi tặng cho Quý phi sao?”
11.
Cái cằm của ta đau quá.
Tôn Quý phi lại bị động thai. Các thái y trong Thái y viện sau khi xem qua đã phát hiện ra chiếc vòng tay cầu phúc mà nàng ta đeo có vấn đề, đó là loại vòng được nhuộm bằng hỗn hợp giữa hoa Cửu Nhật Hồng và phèn chua. Nếu đeo lâu ngày sẽ khiến nữ tử khó có con, nếu là nữ tử đang mang thai thì chưa đầy nửa tháng sẽ xảy ra hiện tượng sảy thai.
Mà ai cũng biết, chiếc vòng tay đó là do ta tặng.
"Nguyệt Bảo Lâm, ngươi thật hồ đồ."