Mở Mắt Ra Ta Thành Bà Thím Độc Ác - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-11-05 23:03:20
Lượt xem: 0
Trời ơi, Lục Mạn Mạn không thể nhớ lại, nhớ đến là cảm thấy rất dễ chịu, cơ thể vừa mềm nhũn vừa tê dại.
Ai có thể nghĩ đến người đàn ông nhìn lạnh lùng này lại có thể như vậy.
Lúc sắp ăn cơm Chu Nghiêm Phong mới xuống. Anh tắm rửa rồi thay một chiếc quần dài giản dị cùng áo sơ mi trắng, mặt mày khôi phục lại vẻ lạnh lùng, không nhìn ra một chút tình cảm.
Nếu không phải chính tai Lục Mạn Mạn nghe được thì nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của anh tuyệt đối sẽ không tin người lúc trước sử dụng mỹ nam kế là anh.
Có thể làm cho anh không tiếc hy sinh sắc mặt mê hoặc cô, chứng tỏ...
Lục Mạn Mạn chợt nhận ra, đột nhiên tìm được cách nắm bắt người đàn ông này.
Cô đã bắt đầu làm điều đó trong bữa ăn.
Bữa tối nay dì Điền hầm đùi gà kho tàu, thịt gà xào dưa leo và ngô, cải chíp xào nấm hương, theo thời tiết chuyển lạnh còn nấu một nồi canh chua cay nóng hổi.
Tất cả mọi người bắt đầu động đũa, chỉ có Lục Mạn Mạn một tay nâng cằm, giống như không có sức để nhấc nổi, cầm đũa gạt mấy hạt gạo có thể đếm được nhét vào miệng, vừa không gắp thức ăn cũng không uống canh.
Ánh mắt Chu Bỉnh chợt lóe, mở miệng hỏi: "Thím, cháu giúp thím múc chén canh, rất ấm dạ dày."
Lục Mạn Mạn: "Không cần."
Hơi bĩu môi, cũng không muốn phản ứng với dáng vẻ của người khác.
Động tác của Chu Bỉnh dừng lại, do dự rồi đặt bát lại, dùng ánh mắt nghi ngờ, chú lại làm cho thím tức giận nhìn Chu Nghiêm Phong một cái.
Ngay cả Chi Chi bốn tuổi cũng nghi ngờ nhíu mày, nhìn thím rồi lại nhìn chú, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Chu Nghiêm Phong, cũng là kiểu ánh mắt nhất định lại chú lại làm thím giận.
Chu Nghiêm Phong: "..."
Hai người đều uống thuốc mê của Lục Mạn Mạn, mọi việc đều hướng về phía cô.
Chu Nghiêm Phong cũng muốn biết cô lại bị làm sao, vừa rồi không phải đã dỗ dành rồi sao?
Anh quay đầu nói: "Sao không chịu ăn gì vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mo-mat-ra-ta-thanh-ba-thim-doc-ac/chuong-111.html.]
Lục Mạn Mạn: "Dù sao cũng không có ai quan tâm."
Lời này rõ ràng là nhắm vào ai đó.
Vừa rồi từ chối Chu Bỉnh múc canh, đảo mắt lại lập tức nói không ai quan tâm cô.
Lời nói này.
Chu Nghiêm Phong hiểu được đây là tật xấu vừa rồi được ăn vị ngọt lại thuận tiện bò lên lại tới rồi.
Lại muốn anh dỗ dành cô.
Chu Nghiêm Phong cảm thấy hơi bất lực.
Có lẽ anh đã nhận ra cô mà không vui thì luôn có cách không để cho người khác sống tốt.
Vì thế anh dừng một chút rồi gắp một cái đùi gà hầm mềm đặt vào trong bát của cô, sau đó lại gắp hai miếng dưa chuột.
Lục Mạn Mạn cực kỳ giả tạo nói: "Không ăn dưa chuột."
Chu Nghiêm Phong đành phải gắp dưa chuột ra bỏ vào bát của mình, một lần nữa gắp rau xanh cho cô.
Hỏi cô: "Em có muốn uống canh không?"
Lục Mạn Mạn yếu đuối: "Anh nói xem."
Dường như Chu Nghiêm Phong đã hạ quyết tâm đều chiều theo cô, một câu phản bác cũng không có, cầm lấy một cái bát nhỏ tự múc canh rồi đặt vào trong tay cô.
Lục Mạn Mạn cầm thìa nhỏ múc một ngụm, lập tức nhíu mày: "Nóng quá."
Sau đó lập tức giận dỗi nhìn Chu Nghiêm Phong một cái.
Dường như Chu Nghiêm Phong đã quen thuộc với sự yếu đuối của cô, cầm lấy chén canh kia, dùng thìa khuấy, gần như để nguội mới một lần nữa đặt lại cho cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong lòng Lục Mạn Mạn hưởng thụ, lúc này mới dừng lại.
Chu Bỉnh ngồi phía bên kia bàn nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Trong mắt cậu chú luôn luôn uy nghiêm hơn ba, tính cách lạnh lùng đối với ai cũng rất lạnh nhạt không nóng không lạnh, cho tới bây giờ chưa từng thấy anh ân cần với người nào như vậy.