Mở Mắt Ra Ta Thành Bà Thím Độc Ác - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-11-06 06:03:22
Lượt xem: 0
Đương nhiên cậu hy vọng chú quan tâm đến thím nhiều hơn, sống hòa thuận vui vẻ với thím, nhưng lần này thay đổi có phải hơi nhanh quá rồi không?
Chú không bị bắt cóc, phải không?
Sau khi ăn xong Lục Mạn Mạn trở lại lên tầng nghỉ ngơi, nghĩ lại biểu hiện trên bàn cơm của Chu Nghiêm Phong cũng cảm thấy cực kỳ kỳ lạ. Trong sách Chu Nghiêm Phong là một lãnh đạo trong quân đội, bên ngoài sát phạt quyết đoán mạnh mẽ sấm rền gió cuốn, tuyệt đối không phải là người dễ dàng thao túng, vừa rồi thực sự quá nghe lời cô.
Lục Mạn Mạn không khỏi càng tò mò cuộc hôn nhân này của anh và nguyên chủ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Mải suy nghĩ mà vô tình ngủ thiếp đi.
Kết quả không ngờ ngủ đến nửa đêm thì càng ngủ càng lạnh, một bên giường là cửa sổ, rèm cửa sổ mỏng treo trên cửa sổ không ngăn được gió, gió vút từ trong khe hở chui vào, Lục Mạn Mạn quấn chặt chăn cũng vô dụng.
Chu Nghiêm Phong lại làm việc đến nửa đêm, vừa mới trở về nằm xuống ngủ, không ngủ được hai phút thì đã cảm thấy người lạnh lẽo, chăn đều bị kéo đi, mí mắt anh giật giật mở mắt ra.
Chỉ thấy người phụ nữ co lại trong chăn.
Chu Nghiêm Phong thường xuyên ra doanh trại, tự mình dẫn bộ đội ra ngoài luyện tập và diễn tập nên cơ thể khỏe mạnh hơn so với người bình thường rất nhiều, dương khí tràn đầy, m.á.u nóng, mặc dù mùa đông cũng không thích đắp chăn quá dày, gần đây thời tiết chuyển lạnh, đắp một cái chăn mỏng mùa hè cũng vừa vặn.
Nhìn thấy Lục Mạn Mạn rụt trong chăn mới ý thức được cô bị lạnh.
Anh đứng dậy xuống giường lấy một chiếc chăn dày đắp lên người cô. Nhưng đến khi muốn rút chăn mỏng của anh từ chỗ cô về thì cô lại xoay người lăn vào trong n.g.ự.c anh. Dường như cảm giác được hơi nóng trên người anh, hai chân cô rụt tới chân anh, mặt rất nhanh dán vào lồng n.g.ự.c anh, hai cánh tay mềm mại ôm lấy lưng anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mo-mat-ra-ta-thanh-ba-thim-doc-ac/chuong-112.html.]
Cô gầy nhưng không thiếu cảm giác đầy đặn, cơ thể mềm mại cọ xát tìm tư thế thoải mái, chỗ mềm mại đến khó tin cách lớp vải mỏng tạo thành sự tương phản rõ rệt với lồng n.g.ự.c cứng rắn của anh.
Ngực Chu Nghiêm Phong nóng lên, kiềm chế bình tĩnh tỉnh táo mới sờ đến cổ tay cô, nắm lấy cánh tay cô bỏ xuống, đang muốn rời cô sang bên cạnh thì miệng cô lại hừ hừ: "Lạnh quá..."
Giọng nói đầy vẻ nũng nịu buồn ngủ không chịu nổi, cơ thể lại dán lên.
Chu Nghiêm Phong hơi cúi đầu, trong bóng tối khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô vùi vào trong n.g.ự.c anh. Mái tóc dài đen nhánh hơi lộn xộn rải rác bên cạnh cánh tay anh càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại non nớt, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, đôi mắt nhắm nghiền, mi mắt rậm rạp thon dài như một chiếc quạt nhỏ buông xuống, chóp mũi nhỏ nhắn, môi lại rất đỏ căng mọng...
Trước kia Chu Nghiêm Phong chưa từng để ý cô có xinh đẹp hay không, nhưng khi từ khi cô trở nên giống như hai người khác biệt, tính cách có thay đổi rất lớn, không thể không nói rất nhiều lúc ánh mắt anh cũng không khỏi bị hấp dẫn.
Lúc đầu anh nghi ngờ cô được người ta sắp xếp có mục đích không thể nói cho người khác biết, sau đó phát hiện không phải, tính cách anh nhẫn nại lẳng lặng quan sát, trong lòng lại có quá nhiều nghi ngờ.
Nghi ngờ nhất là rốt cuộc lai lịch của cô như thế nào.
Nằm chung giường với đàn ông xa lạ lại không có bất kỳ hoảng hốt hay phản kháng nào, ngược lại động tay động chân còn côn đồ hơn cả nữ côn đồ.
Bây giờ Chu Nghiêm Phong vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô, cô tiếc không thể dùng ánh mắt lột sạch quần áo anh...
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh nghi ngờ cô vốn không thuộc về thời đại này hoặc là từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, hoàn cảnh gia đình hẳn là rất tốt, nếu không thì sẽ không phải là một đại tiểu thư nũng nịu muốn dỗ dành như vậy.
Nhìn ra cô thật sự lạnh, chân lạnh, đầu ngón tay cũng lạnh, mỗi ngày ngay cả đồ ăn cũng không ăn ngon, khí huyết làm sao có thể đủ được.