Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mở Mắt Ra Ta Thành Bà Thím Độc Ác - Chương 96

Cập nhật lúc: 2024-11-06 06:02:51
Lượt xem: 0

Lục Mạn Mạn còn đang chờ tiền về túi để dùng, các hộ có thể ở đây đợi được, nhưng cô thì không.

Cho nên cô mới nghĩ ra kế sách này.

Tóm lại phá nhà cửa là giả, hiểu rõ được con người ở đây mới là thật.

"Phòng này tốt như thế, cô thật sự muốn phá sao..."

Chị gái nhân viên cực kỳ khó hiểu, đang định nói tiếp, thì bị đồng nghiệp lớn tuổi hơn nhẹ nhàng đụng đụng cánh tay, bảo cô ấy im lặng.

Hiển nhiên người này đã nhìn ra vợ nhỏ của Chu thủ trưởng không hề giống với vẻ ngoài yếu đuối mềm mại của mình, là một người không hề đơn giản.

Phòng ở tốt như vậy, sao có thể nói phá liền phá, thuê những người trẻ tuổi nóng tính, cầm búa cầm xẻng vừa nhìn là biết không dễ chọc, còn lựa đúng hôm nay mà tới... Rõ ràng là đang cố ý.

Người ta sớm đã nghĩ kỹ làm sao để giải quyết các hộ gia đình đó rồi, bọn họ không phải chỉ cần đi theo phối hợp là được rồi sao?

Lục Mạn Mạn ngoài miệng nói là hiểu nhầm, nhưng rõ ràng có ý tứ muốn phá dỡ ngôi nhà này.

Những người thuê nhà vừa sợ hãi vừa nghi ngờ.

Lúc trước bọn họ không vui vì nhận được tin sẽ phải trả lại nhà cho chủ nhân cũ, nếu như trả lại cho chủ cũ, chẳng phải bọn họ sẽ mất chỗ ở sao, hơn mười hộ gia đình đã nhất trí cùng nhau kiên quyết không chuyển đi, dù Thiên Vương lão tử tới cũng không chuyển.

Hôm nay người quản lí tiểu khu dẫn theo chủ nhân căn nhà này tới đây hòa giải việc này, bọn họ vừa nhận được thì lập tức thống nhất đưa ra giải pháp, hạ quyết tâm bất luận là quản lý tiểu khu hay chủ nhà có nói ba hoa chích chòe như thế nào, bọn họ nhất định cùng hợp tác lại chống phá tới cùng.

Tóm lại không chuyển đi chính là không chuyển đi, chỉ cần không đi, thì không ai làm gì được.

Kết quả là chủ nhà tới đây còn chưa kịp thương lượng, vừa vào đã nói cho họ một thông tin lớn như vậy.

Ngay cả người phá dỡ nhà cũng tìm được rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mo-mat-ra-ta-thanh-ba-thim-doc-ac/chuong-96.html.]

Nhịp sống của mọi người bị xáo trộn, nói không hoảng là giả.

"Phá ngôi nhà này đi thì chúng tôi ở đâu đây?"

"Chúng tôi ở đây mười mấy năm, dựa vào cái gì nói phá liền phá?"

"Không phải là hoà giải sao, như thế nào lại muốn phá nhà chúng tôi?"...

Một đám người nhao nhao như tổ ong vỡ tổ muốn nói lý với Lục Mạn Mạn.

Lục Mạn Mạn giống như không nghe thấy gì, toàn bộ tinh thần đang nhìn vào phòng, nụ cười trên mặt cô không thay đổi, quay đầu lại nhìn quản lý tiểu khu: "Tôi vào bên trong xem một chút được không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Quản lý tiểu khu đồng ý: "Tất nhiên, tất nhiên."

Là chủ nhà thì đương nhiên có quyền vào xem nhà.

Đây là một điều hiển nhiên cho dù các gia đình ở đây có không hài lòng thì cũng chẳng làm gì được.

Lục Mạn Mạn gọi thêm hai người đi theo mình vào, đây là ngôi nhà được thiết kế theo phong cách của Anh, bên ngoài vô cùng tao nhã tinh xảo, tổng cộng có ba tầng lầu, diện tích tổng thể ước chừng khoảng chín trăm mét vuông.

Nhưng vì quản lý lỏng lẻo, nhiều nơi đã bị hư hỏng.

Hơn mười hộ gia đình sống ở đây chiếm mọi ngóc ngách của căn nhà, trên sân thượng là nơi họ phân chia khu phơi quần áo, trong sân dù ở bên trái hay ở bên phải nếu không là lều dựng tạm cho người ở thì là nơi chất đầy những đồ tạp nham, ngay cả khu đất trống cũng thành khu gieo trồng.

Hay cho một ngôi nhà chỉnh chu như vậy mà giờ thành ra một tạp viện hỗn loạn không chịu nổi.

Lục Mạn Mạn làm như không thấy, một bên vừa kiểm tra các nơi, một bên chỉ đạo người thuê tới: "Lúc các anh đạp tường thì giữ lại phần đá được chạm khắc cho nguyên vẹn, tôi giữ lại để làm việc khác."

"Tất cả gỗ cũng phải bảo quản cho tốt."

"Phế liệu xây dựng còn lại thì giao cho các anh, các anh xử lý thế nào tôi không quản, bán đi bao nhiêu tiền thì là của các anh hết."

Loading...