Mộc Đầu ***** - Phần 8
Cập nhật lúc: 2024-06-16 09:19:41
Lượt xem: 877
Nhiều năm như vậy, chúng ta lấy mạng đổi mạng, chúng ta sinh tử gắn bó.
Mỗi người bọn họ, đều là huynh đệ của ta, người nhà thân nhất của ta.
Bây giờ, cuối cùng ta đã về nhà.
……
Đêm hôm đó, Khương Nhung xâm phạm, Huyền Giáp doanh khẩn cấp đón địch.
Chủ tướng là nhi tử của Trấn Viễn Hầu, Tạ gia cả nhà trung liệt còn lại độc đinh cuối cùng là Tạ Trạc.
Vị tướng quân trẻ tuổi mới hai mươi hai tuổi này cầm binh phù do phụ thân quá cố của mình để lại, mặc áo giáp do vị ca ca quá cố của mình để lại, từ biệt mẫu thân lên đường, cưỡi một con hãn huyết bảo màu đen.
**(Hãn huyết bảo: Loài ngựa quý hiếm)**
Ngựa chạy về phía chiến trường mênh mông.
Hắn không đơn độc vì có những người huynh đệ chúng ta theo sau.
Những lá cờ chiến tung bay, bóng đêm thật đáng sợ, nhưng chúng ta hát vang:
【Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào. Vương ư hưng sư, tu ngã qua mâu. Dữ tử đồng cừu!】
【Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch. Vương ư hưng sư, tu ngã mâu kích. Dữ tử giai tá!】
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
【Khởi viết vô y? Dữ tử đồng thường. Vương ư hưng sư, tu ngã giáp binh. Dữ tử giai hành !】
**(「岂曰无衣?与子同袍。王于兴师,修我戈矛。与子同仇!
「岂曰无衣?与子同泽。王于兴师,修我矛戟。与子偕作!
「岂曰无衣?与子同裳。王于兴师,修我甲兵。与子偕行!」
"Làm sao có thể nói là ta không có quần áo? Ta cùng ngươi chung một tấm áo bào, lúc vua chiêu quân, sửa lại kiếm thương của ta, ta cùng ngươi chung một kẻ thù!"
"Sao có thể nói là không có quần áo? Ta và ngươi cùng thuyền, lúc vua chiêu quân, sửa chữa thương cùng kích của ta, cùng ngươi hợp tác!"
"Sao ta có thể nói là không có quần áo? Ta mặc quần áo giống như ngươi, lúc vua chiêu quân và sửa chữa áo giáp cho ta. Chúng ta cùng đi với ngươi nhé!)**
Sử sách ghi, Thủy Nguyên năm thứ hai mươi hai, vào đầu xuân, Trấn Viễn Hầu Tạ Trạc mang binh đại phá Khương Nhung.
Trong trận chiến này, đại tiểu thư Triệu Mộc Cẩn của Triệu phủ theo quân xuất chinh, chiến công hiển hách, thăng nha tướng, rồi thăng phó tướng.
Người người đều nói, sau Tạ lão phu nhân, triều đình cuối cùng cũng xuất hiện một vị nữ anh hùng không thua đấng mày râu.
Chiến dịch đại thắng, Khương Nhung bị đánh bại lui về phía sau, trong kinh thành cũng xảy ra đại sự - -
Hoàng đế băng hà, thái hậu đưa tiểu thái tử ba tuổi lên ngôi, trở thành thái hoàng thái hậu, buông rèm chấp chính.
Thái hoàng thái hậu nghe nói công lao của ta, cố ý phái Ngự Sử tới Thanh Châu, muốn ta vào kinh để ban thưởng.
Triệu phủ mở tiệc lớn, khoản đãi Ngự Sử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/moc-dau/phan-8.html.]
Đúng vậy, sau khi ta lập được chiến công, Triệu phủ bắt đầu mở mày mở mặt, vinh dự vì ta.
Triệu Thứ Sử và Triệu phu nhân tươi cười đón ta vào Triệu phủ, giống như chuyện trong quá khứ chưa bao giờ xảy ra.
Thậm chí ngay cả Triệu Thước cũng ở bên cạnh ta mà lấy lòng, thỉnh thoảng dùng các loại thơ văn c..hó má không thông để ca ngợi chiến công của ta.
Ta hỏi hắn: "Triệu Thanh Thanh đâu?”
Triệu Thước cười méo xệch, nhưng lập tức điều chỉnh lại thần sắc: "Thanh Thanh đã được gả vào Tề vương phủ làm phi, cùng Tề vương kính trọng và thương yêu lẫn nhau, rất hạnh phúc.”
Ta hiểu.
Triệu Thanh Thanh là chơi với lửa nên tự thiêu, đánh mất chính mình.
Ta lập công trở về, trở thành chỗ dựa lớn nhất của Triệu phủ.
Triệu phu nhân ôm ta rơi lệ: "Con có thể bình an trở về, mẫu thân cũng yên tâm, trên sa trường đao kiếm không có mắt, mẫu thân sợ con xảy ra chuyện không hay.”
Ta không nói gì.
Nay ta trở về bình an, nhưng nhiều huynh đệ của ta đã c..hết trên sa trường, với những bộ da ngựa.
Nhiều người trong số họ đáng lý không phải c..hết nếu vũ khí của chúng ta tốt hơn một chút, hỏa lực của chúng ta có thể đầy đủ hơn một chút, thậm chí nếu ngày thường thức ăn tốt hơn một chút, trong quân doanh y dược đầy đủ hơn chút.
Nhưng trong mười mấy năm dài đằng đẵng đó, chúng ta không có tiền.
Tạ Trạc lấy tiền của mình trợ cấp quân lương, nhưng vẫn không đủ.
Ta nhìn chung quanh Triệu phủ, Thanh Châu là nơi lạnh thấu xương, nhưng lại nơi này lại đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, tựa như Giang Nam. Nghe nói đá xây dựng lâm viên, đều bỏ ra tất nhiều tiền để vận chuyển từ Thái Hồ.
Ở bên cạnh, hạ nhân báo thực đơn bữa tối chiêu đãi Ngự Sử: "Vây cá mập om, lưỡi phượng xào, thịt quả anh đào, Phật nhảy tường…”
Người của Triệu gia vây quanh ta, ân cần nói cho ta biết những nguyên liệu nấu ăn này quý tới cỡ nào, bọn họ vì tiệc đón ta đã hao tốn bao nhiêu tâm tư để chuẩn bị.
Còn ta chỉ sờ sờ chiến y của mình, bên hông lại có thêm rất nhiều số hiệu của các huynh đệ.
Ta nói: "Chuẩn bị xong thì khai tiệc đi, đến lúc gặp Ngự Sử đại nhân rồi.”
7 (Phần này mọi người đọc chú ý Ngự sử và Thứ sử nhé, rất dễ nhầm lẫn)
Đêm đó, yến tiệc bắt đầu đúng giờ
Ta cùng Ngự Sử ngồi ở ghế trên, từng món ăn ngon mắt lần lượt được trình lên.
Trong đại sảnh còn có múa lụa, múa trúc các thị nữ mặc váy dài lụa mỏng nhẹ nhàng nhảy múa, những dải lụa vàng trên ống tay áo bồng bềnh như sóng nước.
Ta uống hết ly này đến ly khác.
Mỗi lần uống rượu, ta lại thầm nghĩ trong lòng tên của một người huynh đệ đã khuất.