Mộc Đầu ***** - Phần 9
Cập nhật lúc: 2024-06-16 09:19:56
Lượt xem: 1,192
Khi đọc xong tên của tất cả huynh đệ, tiếng trúc cũng vừa vặn kết thúc một khúc, nhóm vũ cơ dịu dàng chào cảm tạ.
Ta rải tất cả rượu trong bình xuống đất, tế bái từng anh linh đã hy sinh, sau đó đứng dậy vỗ tay.
“Binh sĩ nửa sống nửa c..hết, dưới trướng mỹ nhân vẫn ca múa.” Ta cao giọng nói.
Giống như một thanh kiếm sắc bén đột nhiên cắt ngang tiếng ca múa yên bình, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh. Các nhạc công nhìn nhau, các vũ cơ hốt hoảng rút lui.
Triệu phu nhân đứng lên: "Mộc Cẩn, con say rồi.”
Ta lắc đầu, ánh mắt thanh tỉnh: "Không, ta rất rõ mình đang nói cái gì. Ngự Sử đại nhân, ngài từ kinh thành đến đây, ty chức muốn hỏi, trong kinh thành hàng năm cấp cho quân Thanh Châu bao nhiêu phí?"
Ngự Sử nói: "Lúc trước là một vạn năm ngàn lượng, năm ngoái lên tới một vạn bảy ngàn lượng.”
Ta gật đầu: "Một vạn bảy ngàn lượng. Một vạn bảy ngàn lượng nhưng các chiến sĩ của Huyền Giáp doanh vẫn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Thử hỏi số bạc này cuối cùng là tiêu ở chỗ nào?"
Ta cười chỉ chỉ bốn phía: "Nhìn phủ Thứ Sử xanh vàng rực rỡ này, nhìn châu báu ngọc ngà trưng bày trong phòng này, nhìn yến hội xa xỉ đến cực điểm này. Ngự Sử đại nhân, ngài có câu trả lời chưa?”
Im lặng.
Sự im lặng kéo dài.
Triệu Thứ Sử đứng lên, hắn dùng ngón tay run rẩy chỉ vào ta: "Triệu Mộc Cẩn, ngươi đ..iên rồi! Ngươi đang nói cái gì?!”
“Ta đang vạch trần Triệu gia tham ô!" Ta đáp lại bằng giọng to hơn hắn.
Theo ba tiếng vỗ tay, Tiểu Đào trốn trong bóng tối ôm một xấp sổ sách thật dày đi ra, tới bên cạnh ta.
Ta giơ sổ sách lên: "Đây là chi tiêu cả năm của Triệu phủ, bổng lộc một năm của Triệu đại nhân là bao nhiêu? Chỉ có thể đáp ứng được một phần ba khoản chi tiêu khổng lồ này, như vậy thử hỏi, hai phần ba còn lại là lấy ở đâu ra?
"Là quân phí, là hút m..áu của vô số chiến sĩ mới có được bạc, chúng ta ở sa trường rơi m..áu để bảo vệ biên cương tổ quốc, ở triều đình lại có sâu mọt ăn mòn rường cột!"
Ngự Sử nhìn ta, hắn trầm mặc hồi lâu, nói: "Ngươi có nghĩ tới, nếu như tội tham ô thành thật, Triệu phủ có lẽ sẽ bị tru di cửu tộc không? Trong cửu tộc này cũng có ngươi.”
Ta cười.
“Ngự Sử đại nhân có người nhà không?”
Hắn trầm mặc một lát: "Tất nhiên là có, ta có phụ mẫu huynh trưởng, cũng có thê tử và ba hài tử.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
"Nếu như hôm nay bọn họ gặp phải nguy hiểm, buộc phải c..hết, mà một mạng này của Ngự Sử đại nhân có thể đổi lấy tánh mạng của bọn họ, Ngự Sử đại nhân có nguyện ý không?"
Hắn thấp giọng nói: "Nguyện ý.”
Ta nhẹ giọng cười nói: "Ta cũng nguyện ý.”
Huyền Giáp doanh mới là nhà của ta. Ta tới Triệu phủ cạo một ít dầu mỡ cho quân doanh, là trị phần ngọn không trị tận gốc. Nếu tham quan ô lại vẫn còn, các binh sĩ sẽ vĩnh viễn chịu khổ.
Nếu một mình ta chảy m..áu mà có thể đổi lấy gia đình chân chính của mình an khang, ta cam tâm tình nguyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/moc-dau/phan-9.html.]
Ngự Sử nhìn ta thật sâu.
Hắn hiểu.
Hắn xuất ra lệnh bài của Thái Hoàng thái hậu, dự định sử dụng quyền lực của Ngự Sử.
Nhưng mà ngay lúc này Triệu đại nhân đã đứng lên, ra lệnh bao vây toàn bộ Triệu phủ. Bọn họ cầm cung nỏ trong tay, nhắm ngay ta và Ngự Sử đứng ở trung tâm.
Ngự Sử khiếp sợ.
“Triệu Đông Chí, rốt cuộc ngươi tham ô bao nhiêu? Tại sao lại muốn diệt khẩu Ngự Sử của triều đình và công thần?!"
Triệu Thứ Sử âm trầm nói: "Đại nhân, đừng trách ta, muốn trách thì trách nghịch tử bên cạnh ngươi bất hiếu như thế, liên lụy đến ngươi.”
Hắn vung tay lên, các gia tướng giơ cung nỏ lên, chuẩn bị phóng ra.
Nhưng mà trong chớp mắt, bên ngoài vang lên tiếng vó sắt đạp nát mặt đất.
Hạ nhân lảo đảo xông vào: "Không xong rồi, là, là Huyền Giáp doanh...”
Ta cười cười với Ngự Sử đang kinh hoảng: "Ta đã sớm đoán được Triệu Đông Chí có lẽ sẽ c..hó cùng rứt giậu, bởi vậy đã sớm để Huyền Giáp doanh canh giữ ở bên ngoài.”
Lời còn chưa dứt, Tạ tướng quân một thân mặc bào đã cầm kiếm xông vào.
Hắn nhìn ta.
Ta nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, ta mang theo nước mắt nở nụ cười: "Tạ Trạc, ta muốn đi kinh thành. Nếu ta không trở về, ngươi phải chăm sóc tốt tượng khỉ nhỏ của ta."
Mùa xuân Kiến Chiêu năm thứ hai, trong triều đình xảy ra một cuộc cách mạng đẫm m..áu, bắt đầu từ Triệu gia ở Thanh Châu.
Vô số tham quan ô lại bị bắt, một số rơi mũ ô sa, một số rơi đầu. Triệu gia quả nhiên bị liên lụy đến cửu tộc. Mà ta thân là nữ nhi của Triệu Thứ Sử và Triệu phu nhân, đương nhiên đứng mũi chịu sào.
Huyền Giáp doanh viết huyết thư cầu xin cho ta.
Tạ Trạc tự mình vào cung, tướng quân cả đời ngạo nghễ quỳ ở bên ngoài cung mười canh giờ, tuyết rơi đầy thiết giáp.
Cuối cùng, Thái hoàng thái hậu nắm tay tiểu hoàng đế đi ra. Nàng nhìn xuống hỏi Tạ Trạc: "Ngươi vì binh sĩ của mình mà cầu tình, hay là vì người trong lòng ngươi mà cầu tình?"
Tạ Trạc trầm ngâm: "Trận chiến Tuyết Hà Lĩnh năm năm trước, vi thần bị trọng thương hôn mê, là Triệu Mộc Cẩn cõng thần ra khỏi tuyết. Nàng cũng bị thương, m..áu chảy ra từ vết thương của chúng ta, nhỏ giọt trong tuyết, hòa vào một chỗ. Nàng sợ ta ngủ, vì thế liền để cho ta cùng nàng hát.
Tạ Trạc cúi đầu hát: "Khởi nhật vô y, dữ tử đồng bào...”
Tiếng ca quanh quẩn trong tường cung yên tĩnh.
Thái hoàng thái hậu đột nhiên nở nụ cười. Nàng nói: "Ngọc nhi cũng thích hát bài này, ngươi và mẫu thân ngươi, thật đúng là giống nhau.”