Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MỐI TÌNH NHẠT PHAI - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2024-09-02 19:30:46
Lượt xem: 545

4

 

Sau khi nhận được khoản thanh toán đầu tiên từ một đơn hàng lớn, Tiêu Lãng mua một chiếc xe.

 

"Có xe rồi thì làm gì cũng tiện hơn."

 

Lúc đó, anh ngồi trong xe, nghiêng người về phía tôi, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào mắt tôi.

 

"Sau này em muốn đi đâu chơi, chúng ta sẽ lái xe đến đó."

 

Đôi mắt anh vẫn trong trẻo như thuở còn nhỏ, như hồ nước trong vắt.

 

Nhưng vì những khó khăn đã trải qua, trong đó dường như luôn có một đám mây mờ không thể xua tan.

 

Tôi thương anh, vì thế tôi luôn bao dung và tha thứ cho anh vô điều kiện.

 

Anh không thích trả lời tin nhắn của tôi cũng không sao.

 

Anh có tính sạch sẽ, không thích tiếp xúc thân mật thường xuyên cũng không sao.

 

Tình yêu của tôi dành cho Tiêu Lãng dường như rất dễ được thỏa mãn.

 

Nhưng mà.

 

Khoảnh khắc này đây.

 

Tất cả những cảm xúc dồn nén trong lòng tôi bỗng chốc biến đổi.

 

Tôi đột nhiên nghiến răng kéo cửa xe ra, ngồi vào, rồi gần như khiêu khích nhìn anh.

 

Anh cau mày, sau một lát, tự mình mở cửa xe bên kia, ngồi vào ghế lái.

 

"Thôi bỏ đi."

 

Giọng anh lạnh lùng đến cực độ, "Lát nữa anh sẽ đi rửa xe."

 

Chứng sạch sẽ của Tiêu Lãng đôi khi khắt khe đến mức khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.

 

Ví dụ như chiếc xe này, anh thậm chí chưa bao giờ cho phép tôi ăn uống trong xe.

 

"Nếu muốn ăn thì xuống xe đi, ăn xong rồi lên."

 

Lúc đó, tôi cầm trong tay một túi bánh mì nhỏ, cố gắng đối mặt với anh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/moi-tinh-nhat-phai/chuong-4.html.]

Nhưng rồi tôi thua cuộc trước ánh mắt lạnh nhạt vô cảm của anh.

 

"Anh đang làm gì vậy... Em rõ ràng là bạn gái của anh, tại sao anh không thể nhượng bộ em một chút..."

 

Tôi cất túi bánh mì, nhưng trong lòng lại cảm thấy tủi thân, cuối cùng phải cố gắng lắm mới kìm được nước mắt.

 

...

 

Từ trường đến căn hộ chúng tôi thuê không xa lắm, chỉ mất mười phút lái xe.

 

Tiêu Lãng đỗ xe bên lề đường, lạnh nhạt nói: "Xuống xe đi."

 

Tôi xuống xe, phát hiện anh vẫn ngồi trong xe, thậm chí còn khởi động xe trở lại, không khỏi ngạc nhiên.

 

"Anh không về nhà sao?"

 

Anh nhìn tôi qua cửa sổ xe chỉ mở một nửa, ánh mắt gần như lộ rõ sự chán ghét và khó chịu: "Anh đã nói rồi, anh phải đi rửa xe."

 

Chiếc xe lướt qua tôi, cứ thế mà rời đi.

 

Từ phía xa, tiếng sấm vang lên, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp đến.

 

Ngày hôm đó, Tiêu Lãng không về nhà cho đến tận khuya.

 

Cơn cảm cúm của tôi vốn dĩ chưa khỏi hẳn, sau khi bị dính mưa, lại tái phát.

 

Giữa đêm, tôi bắt đầu sốt cao, mơ màng xuống lầu, bắt taxi đến bệnh viện để truyền nước.

 

Nằm trên giường bệnh trong phòng cấp cứu, tôi nhắn tin cho Tiêu Lãng: "Em bị ốm rồi."

 

Như thường lệ, anh không trả lời tôi.

 

Ngược lại, Lâm Lam gửi cho tôi một tin nhắn: "Du Du, cậu chưa ngủ phải không?"

 

"Chưa."

 

Ngay giây sau, cô ấy gọi điện đến.

 

"Mình nghe nói cậu với học trưởng cãi nhau, mình muốn giải thích với cậu một chút, chuyện ban ngày không như cậu nghĩ đâu."

 

Giọng cô ấy vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, như một cơn gió thoảng qua,

 

"Mình chỉ là trên đường đi làm thêm về tình cờ gặp học trưởng, lúc đó anh ấy thấy mắt cá chân mình bị trầy xước khá nặng nên mới đi cùng mình một đoạn. Cậu đã thích anh ấy lâu như vậy rồi, đừng vì mình mà cãi nhau với anh ấy nhé."

 

Loading...