MỐI TÌNH NHẠT PHAI - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2024-09-02 19:30:58
Lượt xem: 729
5
Cơn sốt làm cho đầu óc tôi như nhẹ bẫng, lơ mơ.
Mơ hồ nhận ra trong lời cô ấy nói có gì đó không đúng, nhưng tôi không đủ sức để suy nghĩ thêm.
Vì vậy, tôi cố nén cảm giác chóng mặt, chỉ hỏi cô ấy: "Sao bây giờ cậu đột nhiên nhớ ra mà gọi cho mình?"
"Ừm... Ban ngày nhìn thấy sắc mặt cậu không tốt, cảm thấy cậu bị bệnh, nên gọi điện quan tâm cậu chút—á!"
Chưa kịp nói hết câu, bên kia Lâm Lam đột nhiên thốt lên một tiếng kêu nhỏ, âm cuối còn mang theo chút run rẩy.
"Có chuyện gì vậy?"
Tôi hỏi xong, nhưng Lâm Lam không trả lời ngay.
Trong vài giây im lặng, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhưng gấp gáp của cô ấy.
"…Không có gì đâu."
Lâm Lam nói, giọng hơi run run, "Thôi mình cúp máy nhé, cậu nghỉ ngơi đi."
Tôi ừ một tiếng, rồi đột nhiên nhớ ra gì đó: "Đôi giày đó nếu chật, cuối tuần ra ngoài mình sẽ mua đôi mới cho cậu nhé."
"Không cần đâu."
Trong giọng nói của cô ấy có một chút khác lạ,
"Cậu quên rồi sao, bây giờ mình có công việc làm thêm, tự kiếm tiền được, không còn là người nghèo cần cậu giúp đỡ như trước đây nữa rồi."
Cuộc gọi kết thúc.
Tôi nằm trên giường bệnh, cảm thấy suy nghĩ trong đầu mình rối như một mớ chỉ thắt nút.
Tôi cố gắng muốn gỡ rối chúng, nhưng đột nhiên một cơn đau nhói truyền đến từ mu bàn tay.
Nhìn xuống, tôi mới phát hiện bình truyền đã cạn từ lâu, m.á.u tươi đang chảy ngược lên theo ống dẫn nhỏ.
Tôi hoảng hốt bấm chuông gọi y tá, rút kim ra, mu bàn tay đã sưng lên một mảng tím xanh.
Cố gắng chịu đau, tôi ấn bông vào vết chích để cầm máu, ngẩng đầu nhìn lên.
Ánh đèn lạnh lẽo trên trần nhà của bệnh viện khiến tầm nhìn của tôi trở nên mờ mịt.
Điều đó làm tôi mơ hồ nhớ lại phòng dụng cụ thể dục thời trung học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/moi-tinh-nhat-phai/chuong-5.html.]
Tôi quen Lâm Lam lần đầu tiên là ở đó.
Lúc đó, cô ấy đi đôi giày thể thao cũ nát, bị mấy tên lưu manh nhốt trong phòng dụng cụ.
Tôi đã cứu cô ấy, rồi nhờ mẹ tôi liên hệ với ban giám hiệu, chuyển Lâm Lam vào lớp tôi.
Mỗi ngày sau khi tan học, tôi đều đi cùng cô ấy, gần như lo liệu toàn bộ chi phí ăn mặc và sinh hoạt của cô ấy trong ba năm cấp ba.
Vì thế tôi đã có một người bạn thân nhất trong thời trung học.
Thậm chí tình bạn đó kéo dài đến tận đại học.
Tôi kéo dài dòng thời gian trong suy nghĩ, chậm lại, rồi nghĩ về sau đó.
Nhớ đến sinh nhật năm ngoái của tôi, vì Lâm Lam và Tiêu Lãng không hợp nhau, nên tôi đã hẹn họ riêng biệt.
Trưa tôi đi ăn với Lâm Lam, trước khi đi, cô ấy đưa cho tôi một hộp quà, rồi ôm tôi:
"Đi hẹn hò đi Du Du, hôm nay là sinh nhật cậu, phải vui vẻ nhé."
Tối đến, tôi hẹn hò với Tiêu Lãng.
Tửu lượng của tôi không tốt, uống một chút đã chóng mặt.
Sau buổi hẹn, tôi bước đi loạng choạng về nhà dưới ánh trăng.
Tiêu Lãng đi bên cạnh tôi, không nhanh không chậm, khớp với bước chân của tôi.
Tôi nhìn anh, cười ngớ ngẩn: "Hì hì, thực ra em định hẹn các anh ăn tối cùng nhau, nhưng Lâm Lam nói tối nay cô ấy có việc làm thêm, cũng không muốn làm phiền buổi hẹn của chúng ta, nên trưa em gặp riêng cô ấy rồi."
"Cô ấy còn tặng em quà nữa..."
Nói xong, tôi thở dài,
"Hai người đều rất quan trọng với em , tại sao không thể hòa thuận được chứ? Lâm Lam không phải là người như anh nghĩ đâu..."
Ánh trăng mờ ảo, tầm nhìn của tôi cũng trở nên mờ mịt.
Vì vậy, tôi không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt Tiêu Lãng lúc đó.
Chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm lắng của anh.
Ngoài sự thản nhiên quen thuộc, dường như còn có một tầng ý nghĩa không thể diễn tả được.
"Nếu... em thực sự nghĩ như vậy."