Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Một Đời Đánh Mất - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-10-05 15:03:48
Lượt xem: 66

24.

Phải hai tuần sau tôi mới nhận được tin tức của mẹ.

 

Tôi đã mang theo “viên đá mã não” đó trong chuyến đi đến Đan Mạch.

 

Khi trở về tôi mới biệt mẹ tôi bị điên.

 

Tôi đến bệnh viện tâm thần gặp bà.

 

Tóc bà bị chính bà kéo thành một mớ hỗn độn, vừa khóc vừa cười.

 

Gặp người thì nói bản thân mình có hai người con gái.

 

Cười rồi lại cười, sau đó suy sụp khóc.

 

Nói rằng chính bản thân bà đã hại hai đứa con gái của mình.

 

Nói rằng chính bản thân mình đã hại c.h.ế.t con gái mình.

 

Bà tự kéo tóc và tự đánh mình một cách thô bạo.

 

Y tá tiêm cho bà liều thuốc an thần.

 

Tôi chỉ im lặng quan sát một lúc rồi bỏ đi.

25.

Tôi lại bắt đầu đến bệnh viện để uống thuốc điều trị và tư vấn tâm lý.

 

Lần nào tôi cũng đi một mình.

 

Bác sĩ nhìn vào máy tính và mỉm cười nói rằng gần đây nước da của tôi đã cải thiện nhiều và sức khỏe của tôi rất tốt.

 

Tôi mỉm cười.

 

“Lâm Nguyệt.”

 

“Con người khi còn sống phải luôn nhìn về phía trước.”

 

“Chúng ta phải luôn học cách buông bỏ.”

 

Tôi đứng sững sờ trước của bệnh viện hồi lâu.

 

Tình cờ lúc đó là cuối trường học gần đó và đường phố trở nên sôi động.

 

Người bán hàng hò hét, tiếng trẻ con nô đùa, tiếng người lớn gọi tên.

 

Điện thoại reo và một bức ảnh được gửi từ số lạ.

 

Đó là một bức ảnh mà tôi đã cắt thành nhiều mảnh và ghép lại vào ngày hôm qua.

 

Tôi bấm xóa gần như không chút do dự, rồi chặn số một cách thành thạo.

 

Có hai cô bé nắm tay nhau đi ngang qua tôi vừa cười vừa nói, một đứa cầm một xâu kẹo hồ lô.

 

Một người nói: “Hôm nay em có nhiều bài tập quá, chị ơi, chị có thể dạy em được không?”

 

Người kia nói: “Được rồi, em nhanh viết xong rồi chúng ta cùng xem TV nhé.”

 

Tôi nhìn chúng di chuyển ngày càng xa cho đến khi biến mất.

 

26.

Tôi lái xe đến mộ chị tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mot-doi-danh-mat/chuong-10.html.]

Bây giờ là cuối mùa thu.

 

Lá rụng chất đống trước mộ.

 

Tôi đứng trò chuyện với chị ấy về hoàn cảnh hiện tại của mình.

 

Hãy cho tôi biết tôi phải đi đâu và gặp ai.

 

Nói rằng dạo này tôi ăn ngon miệng và ăn nhiều hơn trước.

 

Nói rằng tôi đã được kiểm tra y tế và bác sĩ cũng nói rằng tôi có thể sẽ sớm khỏi bệnh.

 

Nhưng.

 

Nhưng cuối cùng.

 

Cười cười rồi cũng bật khóc.

 

Tôi không thể nào buông xuống.

 

Chị à.

 

Tôi vừa tốt nghiệp và bắt đầu đi làm vào năm đó.

 

Sau khi hoàn thành dự án trong tay, có thể nhận được một khoản tiền thưởng đáng kể.

 

Tôi đã lên kế hoạch này từ lâu rồi.

 

Đợi đến khi làm xong, cộng thêm học bổng tôi để dành lúc học đại học cùng với tiền lương.

 

Có thể mang chị gái đi đến thị trấn Bắc Âu mà chị ấy yêu thích.

 

Ngày hôm đó là ngày cuối cùng của dự án.

 

Tôi bận rộn đến mức cảm thấy chóng mặt.

 

Nhưng vẫn ngập tràn niềm vui.

 

Nghĩ đến đây.

 

Sẽ kết thúc nhanh thôi, tôi có thể đưa chị gái đi chơi rồi.

 

Chắc chị ấy sẽ hạnh phúc nhỉ?

 

Cũng là ngày đó.

 

Chị gái nhảy từ một tòa nhà cao tầng.

 

Từ đó tôi không còn nhà nữa rồi.

 

Thiếu một chút nữa thôi.

 

Thiếu một chút nữa là chúng tôi có thể hạnh phúc rồi.

 

Vì cái gì không chờ Mặt trăng nhỏ của chị vậy?

 

Chị à?

 

Gió thổi vù vù.

 

Không có ai đáp lời.

 

Loading...