Một Đời Đánh Mất - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-05 15:03:18
Lượt xem: 241
21.
Quý Châu đang ngồi trên ghế sô pha thì cửa mở ra.
Khoảnh khắc anh ta nhìn thấy tôi, đôi mắt anh ta sáng lên, vẻ mặt suy sụp biến mất, như thể anh ta đã tìm thấy một kho báu thất lạc.
“Lâm Nguyệt.”
“Thật tốt quá.”
Anh ta như điên lao về phía tôi, ôm tôi thật chặt như muốn khảm sâu tôi vào lòng.
“Thật tốt quá.”
“Em vẫn còn sống.”
“Anh sai rồi.”
“Anh sai rồi.”
Anh ta lẩm bẩm xin lỗi, lung khom xuống, tư thế rất thấp, vùi đầu vào hõm cổ tôi.
Tôi vùng vẫn muốn đẩy anh ta ra nhưng lại bị giữ chặt hơn.
Tôi mở miệng định chửi anh ta nhưng bỗng cứng đờ lại.
Chất lỏng ấm áp rơi xuống cổ áo và trượt xuống cổ.
“A Nguyệt.”
Anh ta run rẩy, giọng nói càng thấp đi: “Anh còn tưởng rằng…”
“Anh còn tưởng rằng anh thật sự đã đánh mất em rồi…”
Tôi chưa kịp mở miệng đã bị người đi tới kéo ra, Trang Từ đ.ấ.m vào n.g.ự.c Quý Châu.
Tôi được anh ấy kéo ra phái sau lưng.
Trên người anh ấy có mùi hương hoa giống như chị tôi, rất nhẹ nhàng và dễ chịu.
Quý Châu nhìn Trang Từ với đôi mắt đỏ hoe, như thể giây tiếp theo anh ta sẽ tấn công anh ấy vậy.
“Anh rể.”
Tôi gọi anh ấy: “Anh xuống trước đi.”
Vẻ mặt Quý Châu cứng đờ trong giây lát, nhưng dường như anh ta đã thở phào nhẹ nhõm.
Trang Từ im lặng một lúc mới nói:
“Nếu A Tinh nhin thấy Mặt trăng nhỏ của cô ấy đang sống trong cảnh khốn khổ như vậy."
“Sẽ hối hận bản thân đã rời đi như thế này.”
Mắt tôi gần như đỏ bừng ngay lập tức.
Trong nhà chỉ còn lại hai người chúng tôi.
Sự im lặng lan rộng.
Tôi kiên định nhìn Quý Châu, mặt vô cảm nói:
“Chúng ta hãy hủy hôn ước đi.”
22.
Quý Châu từ chối.
Nhưng tôi không cần câu trả lời của anh ta nữa.
Việc giải trừ hôn ước không cần có sự đồng ý của bên kia.
Tôi lấy cuốn nhật ký của mình và trở về ngôi nhà mà tôi đã không trở lại trong hai năm.
Lúc mở cửa, mẹ tôi như già đi vài tuổi.
Bà nhìn tôi, đôi mắt hơi đỏ hoe.
Nhưng chỉ một lúc sau, cảm giác tội lỗi và nỗi buồn trong bà đã vơi đi.
Thay thế nó bằng sự căm ghét.
“Chưa c.h.ế.t à, không phải nói là tự sát rồi sao?”
Tôi giơ bàn tay quấn băng gạc lên và bình tĩnh trả lời:
“Gần như vậy.”
Trước khi bà bộc phát, tôi đã lấy cuốn nhật ký ra khỏi túi.
Bà không nhận lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mot-doi-danh-mat/chuong-9.html.]
“Nhật ký của chị.”
Tôi đặt nó xuống và nhìn bà thật lâu rồi bước đi.
“Mẹ.”
“Con và chị đều là người sống sờ sờ.”
Vốn dĩ chị gái rất nhút nhát.
Dịu dàng, nhưng cũng dễ bị tổn thương nhất.
Giống như một thùng chứa không có lối thoát.
Mọi cảm xúc tiêu cực đều không thể giải quyết mà chỉ có thể trở nên trầm trọng hơn theo cahc ứng xử của mẹ.
Thời điểm chờ đọng lại và không thể chịu đựng được nữa.
Không còn cách nào cứu vãn được.
23.
Tôi bảo Tô Ngữ giúp tôi đến nhà Quý Châu thu dọn đồ đạc, khi đến cô ấy mang theo một cây gậy sắt tự chế, cô ấy nói nếu không dùng gậy đánh anh ta vài cái thì khó mà giải tỏa được nỗi hận trong lòng.
Quý Châu ở dưới tầng, tôi đang dọn dẹp trên tầng, cô ấy cầm gậy đứng ở cầu thang, hung dữ nhìn QUý Châu.
Tôi không có nhiều đồ.
Trước đây tôi từng bị mẹ đánh, đập phá, cho nên càng ít đồ hơn.
Hai chiếc vali đã đầy rồi.
Tô Ngữ không như ý nguyện, tôi không muốn cô ấy phải chịu trách nhiệm dân sự nên bảo cô ấy giúp tôi kéo vali xuống lầu.
Quý Châu ngồi trên sô pha, chán nản nhìn tôi, hai mắt đỏ hoe.
Tôi bước tới và nhặt khung tranh trên bàn cà phê lên.
Quý Châu và tôi đang cười trong bức hình,
Tôi lại lấy chiếc kéo từ trong ngăn kéo ra, lúc tôi đang định cắt ảnh đi thfi Quý Châu liền động.
Bàn tay anh ở giữ chiếc kéo và bức ảnh.
Tôi đã cố gắng dùng lực.
Chiếc kéo cứa vào thịt, da bị xước, rỉ ra những giọt máu.
Quý Châu nhìn tôi, ánh sáng trong mắt vỡ tan.
“Có cần thiết không?”
Tôi hỏi anh ta: “Dù sao thì không phải vì gương mặt này mà anh mới ở bên cạnh tôi sao?”
“Bây giờ giả vờ thâm tình sẽ chỉ khiến người ta buồn nôn thôi."
Anh ta mở miệng định phản bác, nhưng vẻ mặt thay đổi, cuối cùng chỉ lẩm bẩm:
“Không phải.”
“Không phải…”
Tôi phớt lờ anh ta, chộp lấy tấm ảnh và cắt nó thành từng mảnh.
Những mảnh giấy rơi xuống.
Rơi xuống dưới chân chúng tôi.
Không chỉ có những tấm ảnh bị vỡ vụn.
Quý Châu cúi xuống nhặt những mảnh vụn, giống như ngày hôm đó tôi quỳ dưới mặt đất tê dại nhặt những viên thuốc lên vậy.
Tôi nhìn vẻ mặt của anh ta.
Chẳng hiểu sao cảm thấy buồn cười.
Tôi rời khỏi đây và không quay đầu nhìn lại.
Khoảnh khắc tôi bước ra khỏi cửa, tôi lại cô độc một mình.
Một lần nữa tôi lại không có nhà.
Nhưng tôi không còn sợ hãi nữa.
Rơi xuống vực thẳm không biết bao nhiêu lần.
Người cứu tôi cuối cùng chính là chị gái tôi.
Chị ấy hy vọng Mặt trăng nhỏ của chị ấy sẽ hạnh phúc hơn bất kỳ người nào khác.
Vậy tôi sẽ sống thật tốt.
Sống hạnh phúc hơn bất kỳ ai.