Một Đời Đánh Mất - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-05 15:01:37
Lượt xem: 30
Nhưng hôm nay, những ký ức mà tôi đã cố tình quên lãng lại quay trở lại.
Sóng hỗn loạn nghẹn lại trong lồng ngực, giống như lõi trái cây mắc kẹt trong cổ họng, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Trí nhớ di chuyển nhanh hơn bất cứ thứ gì khác trên đời.
Nó làm tôi thất vọng nửa chừng.
Tôi đã quên quá nhiều thứ.
Đó là lý do tại sao lại nặng nề đến mức không thể thở nổi.
…
Tôi quên mất, năm sáu tuổi, tôi đi chơi ở dưới nhà về muộn một chút, mẹ nhốt tôi trong phòng tối không cho ra ngoài.
Tôi sợ quá nhắm mắt lại.
Chính chị gái đã ôm tôi và hát đi hát lại những bài hát hay cho tôi nghe.
…
Tôi quên mất năm lên chín tuổi, tôi bị mẹ đánh, tôi trốn vào góc mà rơi nước mắt.
Chính chị tôi đã giúp tôi lau nước mắt và cười trêu tôi: “Tiểu Nguyệt khóc sẽ không còn xinh đẹp nữa.”
Tôi mỉm cười toe toét.
Nước mắt rơi vào trong miệng.
Mặn mặn.
Chị ấy cũng cười: “Tiểu Nguyệt có nụ cười đẹp nhất.”
…
Tôi quên mất năm mười hai tuổi, tôi bỏ nhà ra đi, đường đi bị tuyết dày chắn lối và tôi bị ngất trong gió tuyết.
Chính chị ấy bất chấp gió lạnh đi tìm tôi.
Khi đó bọn họ mới tìm thấy tôi bất tỉnh vì lạnh trong đống tuyết.
Khi tôi tỉnh dậy, chị ấy đang nằm cạnh giường tôi với đôi mắt đỏ hoe.
Tôi ôm chị ấy và nói rằng sẽ không bao giờ bỏ nhà đi nữa.
…..
Tôi quên mất rằng năm tôi mười lăm tuổi, thầy giáo đã mời bố mẹ đến vì thứ hạng của tôi bị tụt xuống, và mẹ đã tát tôi ngay trước cổng trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mot-doi-danh-mat/chuong-6.html.]
Mắng chửi tôi là súc sinh.
Năm đó lần là lần đầu tiên tôi nghĩ đến cái chết.
Cầm lấy d.a.o gọt hoa quả và cắt vào cổ tay mình.
Bị chị gái phát hiện.
Chị ấy gọi 120 (*), đôi tay run rẩy quấn gạc quanh cổ tay tôi.
(*) 120: số của cứu thương Trung Quốc
Chị ấy nói: “Mặt trăng nhỏ, em đi rồi thì chị phải làm sao?”
“Em không cần chị nữa sao?”
Tôi hối hận rồi.
Tôi không thể để chị gái ở lại một mình được.
Lúc đó tôi đã hứa với chị ấy.
Tôi sẽ không bao giờ tự sát nữa.
…
Tôi quên mất năm mười bảy tuổi, tôi quên điền đơn đăng ký nguyện vọng, mẹ tôi vẫn dùng chiêu cũ, đổi trường 985 (*) ở ngoại tỉnh của tôi thành trường đại học công lập bình thường trong tỉnh.
(*) Đề án 985 hay còn được gọi là các trường ĐH hàng đầu thế giới của TQ.
Trước đây, khi chị tôi điền đơn đăng ký nguyện vọng, mẹ cũng làm tương tự như vậy.
Nhưng lần này chị ấy kiên quyết không đồng ý.
Chị ấy dẫn tôi đấu tranh lại với mẹ.
Chị ấy xoa đầu tôi, nói với tôi một cách kiên quyết: “Mặt trăng nhỏ, em nhất định phải học một trường đại học tốt hơn."
Nhưng người chị gái tốt bụng này.
Lại không cần Mặt trăng nhỏ nữa rồi.
Nếu như hôm đó tôi không bận.
Nếu như hôm đó tôi không để điện thoại của mình ở chế độ im lặng.
Nếu như tôi trả lời cuộc gọi của chị ấy ngày hôm đó -
Chị ấy vẫn có thể sống tiếp.