Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Một Đời Đánh Mất - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-05 15:02:16
Lượt xem: 138

15.

Ngoài cửa sổ xe, màn đêm buông xuống.

 

Tôi che miệng và nức nở.

 

Cơn đau lan khắp cơ thể, nỗi đau muộn màng khiến lưng tôi dần cong lại.

 

Trong đêm đen vô tận.

 

Linh hồn tôi đã bị nghiền nát hết lần này đến lần khác.

 

Người sống bám víu vào lời hứa của người đã khuất.

 

Nhưng chị à.

 

Thế gian này quá khổ rồi.

 

Mặt trăng nhỏ của chị thật sự không thể chống chọi được nữa.

 

Em sẽ đến tìm chị, có được không?

 

Chị ơi.

 

16.

 

Xe dừng trước cổng nghĩa trang.

 

Tôi cầm da.o bước lên con đường đá lên núi mà không hề ngoảnh lại.

 

Bức ảnh trên tấm bia có màu đen trắng.

 

Tôi đã từng đến đây một cách vội vàng.

 

Không dám nhìn chị ấy.

 

Nhưng lần này thì khác.

 

Con da.o gọt trái cây trong tay phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo trên bầu trời.

 

Tôi hầu như không do dự.

 

Da c.ổ ta.y rất mỏng manh, khi cứa xuống m

áu chảy ra.

 

Từ từ lăn xuống cánh tay.

 

Tôi bình tĩnh nhìn chất lỏng màu đỏ tươi nhỏ giọt.

 

Bình tĩnh chờ đợi cái ch.ết.

 

Có một tiếng động nhỏ phía sau lưng.

 

Tôi vô thức quay lại.

 

Nhưng không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông đang cầm bó hoa.

 

Ánh mắt anh dừng lại trên mặt tôi, vẻ mặt hoảng sợ trong giây lát, khi nó di chuyển xuống cổ tay tôi, vẻ mặt anh lập tức thay đổi.

 

Gần như ngay lập tức thả bó hoa xuống và lấy chiếc khăn tay để che vết thương lại.

 

Máu chảy ra từ chiếc khăn tay màu trắng.

 

Anh nắm lấy tay còn lại của tôi và bước đi.

 

Tôi bị anh kéo đi.

 

Nhưng đôi mắt luôn nhìn về phía tay còn lại của anh.

 

Chiếc nhẫn trên tay vừa dùng khăn tay để che vết thương là chiếc nhẫn tôi đã từng thấy trước đây.

 

Nó đã từng được xâu vào chiếc vòng cổ.

Đeo trên cổ của chị tôi.

 

Người đàn ông này.

 

Là người chị tôi đã từng yêu.

 

17.

Anh ấy lái xe rất nhanh, như thể đang mạo hiểm mạng sống của mình, nhanh chóng đến bệnh viện.

 

Bác sĩ đã xử lý xong vết thương.

 

Trong bệnh viện ban đêm cũng có rất nhiều người đến rồi đi.

 

Tôi khoanh tay ngồi trên ghế bệnh viện, ngoan ngoãn chờ Trang Từ thanh toán viện phí.

 

Điện thoại di động trên ghế vẫn đổ chuông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mot-doi-danh-mat/chuong-7.html.]

Giao diện liên lạc luôn hiển thị chữ “A Châu”, các cuộc điện thoại nối tiếp nhau, như không biết mệt mỏi, không hề có khoảng cách.

 

“Không nghe sao?” Trang Từ hỏi tôi.

 

Tôi lắc đầu.

 

Chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay anh ấy.

 

Ánh mắt anh ấy dừng lại trên cánh tay tôi.

Sau đó nâng tay lên rồi dừng lại trên không trung.

 

Tựa như muốn xoa đầu an ủi tôi, nhưng lại cảm thấy không tốt lắm.

 

Một lúc lâu sau anh ấy mới thở dài một tiếng.

“Lâm Nguyệt.”

 

“Chị cô còn một ít đồ để lại ở chỗ tôi.”

 

“Tôi hy vọng cô có thể đến xem.”

 

Tôi đồng ý.

 

18.

Khi Trang Từ lấy chiếc hộp sắt từ trên lầu xuống, mẹ tôi cũng gọi điện cho tôi.

 

Nhưng tôi không trả lời.

 

Anh đưa cho tôi chiếc hộp và ân cần mở nó ra giúp tôi.

 

“Đây là bảo bối của A Tinh.”

 

Người đàn ông nhớ đến chị gái, nụ cười dịu dàng trên môi.

 

“Trước đây tôi đã bảo cô ấy cho tôi xem thử bên trong là cái gì, nhưng cô ấy lại không cho.”

 

“Nói rằng bên trong đều là báu vật quý giá nhất của cô ấy.”

 

“Trước đây tôi chưa từng dám mở căn phòng mà cô ấy ở, cách đây không lâu mới vào đây, nhìn thấy chiếc hộp mà cô ấy để lại đây.”

 

“Tôi đã xem rồi.”

 

Anh ấy nhìn tôi, đôi mắt hơi đỏ.

 

“Tuy nhiên tôi nghĩ cô mới là người cần xem nhất.”

 

Dưới ánh sáng mờ ảo từ nóc xe, tôi từ từ mở chiếc hộp ra.

 

Có rất nhiều thứ trong đó và chúng cũng rất phức tạp.

 

Một số đã rất cũ.

 

Một bức ảnh tôi chụp cho chị ấy khi tôi sáu tuổi.

 

Trong hình chị ấy mặc một chiếc váy lộng lẫy và đội vương miện giống như công chúa.

 

Tôi mua chiếc trâm hoa ở quầy bán đồ ăn vặt lúc tám tuổi.

 

Vừa đẹp vừa rẻ.

 

Tôi nói mỗi người một cái và ghim nó lên mái tóc như sa tanh của chị ấy.

 

Lúc tôi mười tuổi, vòng tay đan đã phổ biến ở trường, tôi đan cho chị ấy một chiếc bằng một nắm chỉ đủ màu sắc, tôi còn đặc biệt mua những ngôi sao nhựa nhỏ và những chiếc chuông nhỏ sơn màu.

 

Treo lên trên vẫn còn vang lên tiếng khi lắc nó.

 

Khi tôi mười hai tuổi, tôi đến một ngôi chùa trong một buổi dã ngoại của trường, người ta đến một quầy hàng và mua một “đá mã não” đã được thánh hiến.

 

Đeo nó với một sợi dây màu đỏ được cho là sẽ giữu an toàn cho mọi người.

 

Tôi lấy và đưa cho chị ấy như một báu vật.

 

Mười ba tuổi, mười bốn tuổi, mười lăm tuổi…

 

Cho đến khi tôi trưởng thành.

 

Những đồ trang sức rải rác, vô giá trị.

 

Chị ấy lại coi nó như báu vật và sưu tầm nó một cách quý giá.

 

“Báu vật gì chứ…"

 

Tôi che mắt bằng ống tay áo.

 

Đây rõ ràng là những thứ rác rưởi mà không ai muốn nếu nó được tặng miễn phí.

 

Chị ơi.

 

Loading...