Một Tờ Hưu Thư - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-21 18:48:27
Lượt xem: 1,542
Tiểu Hạc có một đôi tay rất đẹp, khớp xương rõ ràng, khi đưa quả nho đến bên miệng ta, cũng đưa theo một chút nước ép dính trên đầu ngón tay.
Rất ngọt.
Ta bỗng nhiên có chút đồng cảm với Bùi Cảnh.
Ta xoay người đè lên Tiểu Hạc, hắn không hề kêu lên một tiếng kinh ngạc, ngã xuống giường, nhìn ta chằm chằm.
Đôi mắt hắn thật đẹp.
Giống như làn nước mùa xuân gợn sóng.
Tâm hồn ta cũng gợn sóng như nước mùa xuân, khẽ hôn lên mắt hắn.
"..."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nụ hôn tiếp theo, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, in lên môi hắn.
Tiểu Hạc nâng mặt ta lên, làm nụ hôn thêm sâu.
Môi lưỡi quấn quýt.
Tay hắn từ từ lướt qua xương quai xanh... rồi dừng lại ở eo ta...
"Hình như," ta hơi nghiêng đầu, nhíu mày nói, "hình như có tiếng gì đó? Ngươi có nghe thấy không..."
Ngay sau đó, cửa đột nhiên bị đá tung!
Ta ngồi bật dậy trên giường, nhìn ra ngoài.
Vừa đúng lúc chạm phải đôi mắt ngập tràn tức giận của Bùi Cảnh.
Hắn tức giận đến cực điểm, nhìn ta chằm chằm, vậy mà lại cười lạnh thành tiếng.
"Tốt lắm, nàng, nàng vậy mà thật sự..."
Vừa nói, Bùi Cảnh liền kéo Tiểu Hạc ra, hắn ta tặc lưỡi một tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc Tiểu Hạc, như đang nhìn một cái xác không hồn.
Gần mười năm bên nhau, ánh mắt này của hắn, ta quá quen thuộc.
Ngay sau đó, Bùi Cảnh giơ chân định đạp vào n.g.ự.c Tiểu Hạc!
Gần như cùng lúc, chân ta, đạp mạnh vào bắp đùi Bùi Cảnh.
Hắn loạng choạng suýt ngã.
Hình như đã qua rất lâu.
Bùi Cảnh ngơ ngác nhìn mình, rồi lại nhìn ta, dường như cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
"Nàng... nàng vì tên tiện nhân này..."
"Ngươi đừng thô lỗ như vậy."
Ta khó chịu lên tiếng, "Dọa người ta rồi kia. Hắn ta làm sao chịu nổi cú đá đó của ngươi?"
Bùi Cảnh tức đến đỏ mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mot-to-huu-thu/chuong-5.html.]
Từng có lúc, khi ta đập phá phủ hầu gia, gào thét với đám di nương, hắn cũng nói với ta như vậy.
Chỉ là hắn khi đó, còn bình tĩnh hơn ta bây giờ, còn ung dung hơn ta bây giờ.
Bùi Cảnh gầm lên một tiếng giận dữ.
Hắn như một kẻ điên mất hết lý trí, đập phá tất cả những thứ có thể đập trong phòng.
Cánh cửa cũng bị hắn đá hỏng, nghiêng ngả sang một bên.
Tiểu Hạc run rẩy sợ hãi.
Ta vươn tay che chở Tiểu Hạc phía sau.
Đặt mình vào vị trí của người khác, là điều rất công bằng.
Chỉ có đặt mình vào vị trí của người khác, mới có thể thấu hiểu cảm nhận của họ.
Ta nhìn Bùi Cảnh đập phá đến không còn gì để đập, đi đi lại lại trong phòng như con thú bị nhốt, lòng bàn tay bỗng nhiên hơi ngứa.
Là Tiểu Hạc.
Hắn dựa vào vai ta, nhẹ nhàng viết vào lòng bàn tay ta mấy chữ.
"Người cố ý đúng không?"
Bùi Cảnh mắt đỏ ngầu, đáy mắt cuồn cuộn mây đen, nghiến răng nghiến lợi, "Kiều Uyển, nàng cố ý tìm tên tiện nhân này, chính là để chọc tức ta, đúng không?"
"Nàng thật sự... nàng thật sự..."
Hắn không nói nên lời.
Vì ta lắc đầu với hắn.
...................
Bùi Cảnh khăng khăng cho rằng ta làm vậy để chọc tức hắn.
Dù ta có phủ nhận thế nào, hắn cũng không nghe.
"Tâm tư nàng thật sự thâm độc, tìm tên nam nhân kia, là muốn lấy gậy ông đập lưng ông, đúng không?" Bùi Cảnh nói từng chữ từng chữ, "Nàng muốn cho ta nếm trải cảm giác của nàng trước đây, muốn cho ta áy náy, hối hận."
Ta lắc đầu.
Vô số lần nói với hắn: "Ta đã không còn để tâm đến ngươi nữa rồi."
Bùi Cảnh phẩy tay áo bỏ đi.
Hắn càng thêm yêu chiều Tần di nương.
Để mặc nàng ta ngày ngày vênh váo hống hách.
Bùi Cảnh làm mọi chuyện rầm rộ, phô trương đến mức chỉ sợ ta không nhìn thấy.
Hắn mua cửa hàng cho Tần Hồn Dữ, tặng nàng ta hộp này đến hộp khác toàn châu báu, ngọc ngà, cưỡi ngựa đưa nàng ta đi chơi xuân.
Tiếng cười của Tần Hồn Dữ, cách ba con phố cũng có thể nghe thấy.