Mùa xuân bất ngờ - 3
Cập nhật lúc: 2024-11-13 22:13:24
Lượt xem: 981
9
Tiến độ nhiệm vụ lên tới 99%. Chỉ còn một lời xin lỗi cuối cùng, tôi có thể về nhà.
Tôi bắt đầu sửa sang lại những thứ cuối cùng, cái gì có thể tặng đều đưa cho chị Lam. Chị Lam kinh ngạc nhìn tôi: "Em muốn làm gì, em đừng nghĩ quẩn. Không phải Chu Thanh Dã nói muốn nuôi em sao, em cứ tiêu tiền của cậu ta, dùng tiền của cậu ta nuôi em.”
Tôi bỏ thẻ vào tay chị Lam: "Những thứ này chị giữ giúp em.”
“A Âm, cho dù chuyện gì xảy ra, chị đều ở đây. Em khổ sở thì tới tìm chị, cùng lắm thì ly hôn với cái tên họ Chu đó.”
Tôi xoay người trở về, khoát tay áo với chị Lam. Lúc ấy nếu biết đó là lần cuối cùng tôi và chị Lam gặp mặt, tôi nhất định sẽ nói thêm vài câu, tạm biệt chị ấy.
10
Lúc rời khỏi nhà chị Lam bầu trời âm u, giống như đè ép một trận mưa to.
Sau khi lấy xong chiếc đồng hồ đặt làm trong cửa hàng, tôi vừa trở về vừa nhắn tin cho Chu Thanh Dã.
[Sinh nhật, về sớm.]
Chu Thanh Dã trả lời rất nhanh, trong câu nói mang theo ý cười trầm thấp: [Được, hôm nay đừng đùa giỡn với anh nữa.]
Sau khi bị đóng băng, Chu Thanh Dã gần như như hình với bóng ở bên cạnh tôi.
Tôi mắng hắn ghê tởm. Tìm lý do đùa giỡn hắn hết lần này đến lần khác.
Chu Thanh Dã tức giận không ít. Nhưng lần này tôi không có ý định đùa giỡn hắn. Hôm nay là sinh nhật hắn. Tôi muốn lấy phần quà sinh nhật này đổi chức vị tốt cho chị Lam. Sau khi tôi đi, chị ấy thực sự chỉ có một mình.
Nhưng con người tôi hình như có chút xui xẻo, càng muốn làm cái gì, lại càng làm không được.
Tôi bị bắt cóc.
11
Thức dậy với đôi mắt bị bịt kín. Trước mắt là bóng đen dày đặc. Cổ tay bị trói chặt phía sau đã không còn cảm giác.
Cách đó không xa lời nói đứt đoạn truyền vào lỗ tai: "Hai chọn một, hắn sẽ chọn như thế nào? Cái này còn phải nói, chắc chắn là...”
Phía sau không đợi nghe rõ, đã bị tiếng khóc nức nở không rõ của Tô Nguyên che lấp.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Thần kinh tôi căng thẳng trong bóng tối. Giữa tôi và Tô Nguyên chỉ có Chu Thanh Dã là có liên quan. Những người này rất có thể là kẻ thù của Chu Thanh Dã. Hai chọn một, người bị giữ lại ai tôi có thể tưởng tượng được.
Dần dần không còn ai nói chuyện. Trong bóng tối, mỗi phút mỗi giây đều bị kéo dài. Bốn phía yên tĩnh đến chỉ có tiếng hít thở. Tôi giật giật ngón tay tê dại, đầu óc hôn mê suy nghĩ nên làm thế nào chạy thoát.
12
Có lẽ do tác dụng của thuốc, tôi lại rơi vào hôn mê. Khi tỉnh lại, bốn phía càng yên tĩnh. Tiếng bước chân từ xa đến gần. Trái tim tôi nhất thời như bị sợi dây nhỏ treo cao giữa không trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mua-xuan-bat-ngo/3.html.]
Miếng che mắt bị kéo mạnh xuống, ánh sáng chói mắt khiến tôi nheo mắt lại. Hai giây sau, tôi thấy rõ khung cảnh xung quanh, là một nhà máy bỏ hoang.
Trước mắt là một người đàn ông thô kệch. Gã nhìn tôi từ trên cao, trong ánh mắt hờ hững mang theo chút thương hại.
Thương hại?
Lông mi tôi run rẩy, trong lòng đã đoán được bảy tám phần. Tôi liếc nhìn qua, vị trí của Tô Nguyên đã trống không.
“Không cần nhìn," Cách đó không xa một tên bắt cóc khác rít một hơi thuốc, như là biết tôi đang suy nghĩ gì, cười nhạo một tiếng: "Chỉ còn lại cô.”
Tôi sửng sốt hai giây. Trong lòng đột nhiên trống rỗng. Ngay sau đó, bi thương vô hạn và đau đớn tràn ngập trái tim.
Chu Thanh Dã đã lựa chọn. Hắn chọn Tô Nguyên, còn tôi bị bỏ lại.
“Chu phu nhân," Tên bắt cóc ném thuốc: "Cũng đừng trách chúng tôi, dù sao cũng là hắn tự tay vứt bỏ cô.”
13
Đầu ngón tay tôi lạnh lẽo trầm mặc tại chỗ. Kết quả đúng như dự đoán, nhưng nghe được vẫn bị kích thích đến đỏ hoe mắt.
Nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, ép buộc bản thân trấn tĩnh lại suy nghĩ. Tôi hỏi hệ thống: [Nếu tôi thật sự c.h.ế.t ở nơi này, nhiệm vụ có thể thất bại hay không.]
Hệ thống không trả lời, nchỉ xuất hiện mỗi khi nhiệm vụ được kích hoạt.
Nếu bọn họ đã tháo bịt mắt nói chuyện với tôi, chứng tỏ còn có cơ hội thương lượng.
Tôi lại bị bắt đi, không biết bị bắt đi đâu. Bọn bắt cóc mở miệng với tôi: "Nhưng cũng có chỗ thương lượng.”
Gã lấy điện thoại di động của tôi ra, muốn tôi gọi điện thoại cho Chu Thanh Dã.
“Năm nghìn vạn. Chỉ cần Chu Thanh Dã gửi tiền, tôi sẽ thả cô ra.”
Con d.a.o rạch ngang má tôi.
Tôi nhìn chằm chằm di động, nhận ra có gì đó không đúng: "Các người không phải kẻ thù của Chu Thanh Dã.”
Người đàn ông đó rõ ràng đã sửng sốt một giây, nhưng gã không phủ nhận: “Tất nhiên là không rồi. Chúng tôi là do diễn viên Tô Nguyên mời tới.”
Hôm nay lại là một cảnh Tô Nguyên tự biên tự diễn. Cô ta muốn mượn cơ hội này để tôi thấy rõ vị trí của cô ta trong lòng Chu Thanh Dã.
Sau khi Tô Nguyên trở về, bọn bắt cóc nên diễn trò thả tôi ra. Nhưng khi biết được tôi là vợ của Chu Thanh Dã, lại nổi lên ý xấu, muốn kiếm một khoản tiền phi nghĩa.
Cổ tay sau khi được ởi trói vừa đau vừa tê. Tôi nắm chặt di động cảm thấy mỉa mai: "Trong tình huống này Chu Thanh Dã có thể bỏ lại tôi, các người cảm thấy hắn còn có thể gửi tiền sao?"
"Đương nhiên," tên bắt cóc dường như vô cùng tự tin: "Cô có biết người Chu Thanh Dã chọn đầu tiên là ai không?"
“Là cô.”