Mùa xuân bất ngờ - 4
Cập nhật lúc: 2024-11-13 22:14:16
Lượt xem: 996
14
Câu trả lời bất ngờ khiến tôi sửng sốt một giây.
Người mà Chu Thanh Dã lựa chọn đầu tiên thật sự là tôi. Nhưng rất nhanh hắn đã thay đổi chủ ý, lựa chọn Tô Nguyên.
Tôi nắm chặt điện thoại, lưỡi d.a.o lạnh lẽo ở trên cổ, tôi không có bất kỳ phản kháng nào, bị ép ký thác tất cả hy vọng vào Chu Thanh Dã.
Cuộc gọi đã được thực hiện ba lần trước khi nó kết thúc. Khoảnh khắc kết nối, tôi theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.
“Chu Thanh Dã, bọn họ nói phải năm nghìn vạn mới có thể thả...”
“Ngu Âm, rốt cuộc em làm loạn đủ chưa?” Lời còn chưa dứt, bị Chu Thanh Dã lạnh lùng cắt đứt. Giọng nói của hắn hàm chứa sự chế giễu chưa từng có: "Đầu tiên là hai chọn một, sau đó là năm nghìn vạn tiền chuộc, lần sau là cái gì? Trước kia em làm loạn thế nào anh cũng không so đo với em, thậm chí em xem anh như chó đùa giỡn anh cũng để tuỳ ý em vui vẻ.”
“Nhưng anh đã nói đừng làm khó Tô Nguyên nữa. Vì sao em không nghe lời anh? Vì sao không chịu buông tha cô ấy? Em có biết hiện giờ Tô Nguyên đang ở bệnh viện cấp cứu hay không, lần này nếu cô ấy có chuyện gì ngoài ý muốn, em trốn không thoát trách nhiệm.”
Tôi sững sờ tại chỗ. Đột nhiên bị mấy câu nói này đập đến nói không ra lời. Chu Thanh Dã rất ít khi mất khống chế cảm xúc như vậy. Cẩn thận ngẫm lại, vài lần hình như đều là vì Tô Nguyên.
Khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên hiểu được vì sao Chu Thanh Dã sau khi lựa chọn tôi lại đổi ý. Hắn nhìn thấu trò đùa vụng về này, nhận định là tôi tìm đến bọn bắt cóc diễn trò. Nghĩ rằng tôi lại đang làm xằng làm bậy. Cho nên hắn thay đổi chủ ý, lựa chọn cứu Tô Nguyên.
Chu Thanh Dã trách tôi lấy quà sinh nhật đùa giỡn hắn, càng trách vở kịch này do tôi đạo diễn khiến Tô Nguyên vô tội bị liên lụy. Bỏ rơi là sự trừng phạt của hắn dành cho tôi.
Tôi ngửa đầu nhìn lên, ép nước mắt trào ra, chậm rãi hỏi hắn: "Vậy lần này có cần tôi xin lỗi cô ta không?"
Chỉ cần Chu Thanh Dã mở miệng, nhiệm vụ cuối cùng sẽ kích hoạt, tôi có thể thoát ly và về nhà.
Tôi cầm điện thoại, chưa bao giờ hy vọng Chu Thanh Dã có thể không chút do dự đứng về phía Tô Nguyên như vậy. Tôi không muốn ở lại đây nữa.
Đầu dây bên kia Chu Thanh Dã không nói gì, mơ hồ, tôi dường như nghe được giọng nói của Tô Nguyên.
Lưỡi d.a.o của bọn bắt cóc uy h.i.ế.p lún vào da thịt, ý bảo tôi nhanh chóng mở miệng.
Tôi cảm giác chất lỏng ấm áp theo cổ chảy vào ngực. Cơn đau thấu xương khiến tôi hít vào một hơi khí lạnh.
Tôi nhịn đau, kiên trì chờ Chu Thanh Dã trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mua-xuan-bat-ngo/4.html.]
Thời gian từng giây từng giây trôi qua.
Chu Thanh Dã dường như cuối cùng cũng an ủi Tô Nguyên xong, hắn lạnh lùng "Ừ" một tiếng với tôi. Ngay cả một chữ dư thừa cũng không thèm nói nữa.
Một giây sau, hệ thống mang theo tiếng nổ vang xuất hiện: [Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ cuối cùng đã kích hoạt. Hãy nhanh chóng xin lỗi trước khi những kẻ bắt cóc hành động và cô có thể về nhà sau khi hoàn thành nhiệm vụ này!]
15
Tôi nhất thời buông lỏng tất cả sức lực.
Một tên bắt cóc khác phát hiện không ổn, cầm d.a.o đi tới. Hắn túm tóc tôi, hung tợn khoa tay múa chân trước mặt tôi.
Hậu quả sẽ ra sao nếu họ không nhận được tiền. Phản ứng khi tiếp cận cái c.h.ế.t khiến ngón tay tôi không khống chế được mà run rẩy.
Tôi chua xót mở miệng với Chu Thanh Dã: “Tôi không lừa anh, bọn họ muốn phải có năm nghìn vạn mới có thể thả tôi. Ban đầu nó chỉ là một trò đùa, nhưng bây giờ nó đã trở thành sự thật. Chỉ là cho tới bây giờ anh cũng chưa từng tin tôi một lần. Trước kia là vậy, trò khôi hài hôm nay cũng vậy.”
“Cho tới bây giờ đều là Tô Nguyên trêu chọc tôi. Lúc gọi cú điện thoại này, tôi muốn cầu cứu anh. Tôi muốn sống sót. Nhưng hiện giờ tôi không muốn nữa.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Bên kia điện thoại, hô hấp của Chu Thanh Dã tăng mạnh. Tôi thở hổn hển một hơi, ngữ khí lại thoải mái chưa từng có: "Chu Thanh Dã. Anh đã không tin tôi. Vậy dùng cái mạng này của tôi xin lỗi Tô Nguyên đi.”
Vừa dứt lời, điện thoại đã bị giật mất. Trước khi cúp máy, dường như tôi nghe thấy giọng nói của Chu Thanh Dã: “Có ý gì?”
Giọng hắn khàn đi: “... Em muốn làm gì?”
16
Vấn đề này của Chu Thanh Dã vĩnh viễn sẽ không có đáp án, bởi vì tôi đã chết.
Trước khi bọn bắt cóc động thủ, tôi nhào về phía mũi dao. Hệ thống tiến tới trước một bước ngăn chặn cảm giác đau đớn của tôi. Giây tiếp theo, âm thanh nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ hoà lẫn với tiếng hoảng sợ của bọn bắt cóc nổ tung bên tai.
[- Nhiệm vụ hoàn thành.]
Tôi cảm giác âm thanh bên tai nhỏ dần, ý thức cũng dần dần mơ hồ không rõ. Khoảnh khắc ngã xuống đất, có thứ gì đó từ trong túi lộ ra. Tôi nhìn xuống, thấy được quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho Chu Thanh Dã.
Quà sinh nhật. Tôi có chút mỉa mai kéo kéo khóe miệng. Suýt nữa quên mất, hôm nay là sinh nhật Chu Thanh Dã. Tôi c.h.ế.t vào ngày sinh nhật của Chu Thanh Dã.