Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mùa Xuân Của Đại Hoa - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-08-16 10:28:31
Lượt xem: 2,166

Tạ Miêu Nghi ngẩn người, có vẻ như thắc mắc tại sao ta lại biết con bé muốn đọc sách.

 

Thật ngốc, ta là mẹ nó, làm sao có thể không quan tâm nó được?

 

Con bé không biết nấu cơm, không biết làm việc, cũng không biết nghịch bùn.

 

Một mình ở trong phòng, chỉ có thể ngắm nhìn lũy tre xanh ngoài cửa sổ và những chú chim hoàng oanh mà ngâm vài câu thơ tao nhã.

 

Ta vốn muốn cùng con bé thưởng thức cảnh sắc êm đềm của núi non nước biếc.

 

Nhưng khổ nỗi, con bé vừa ngâm "Hai chú hoàng oanh hót trong lũy tre", trong lòng ta lại nghĩ đến — đùi heo quay, rượu vang vàng, ăn no uống say nắm tay nhỏ.

 

Chịu thôi.

 

Ta sinh ra đã là mệnh g.i.ế.c heo, thích g.i.ế.c heo, biết g.i.ế.c heo, và lại g.i.ế.c heo rất giỏi.

 

Cuối cùng, ta nói: "Chúng ta chỉ cần được bình an đã là điều vô cùng tốt rồi. Vì vậy, những thứ khác không cần bận tâm nữa."

 

Tạ Miêu Nghi gật đầu mạnh mẽ.

 

6

 

Ngày 17 tháng 5, hợp để dọn nhà.

 

Ta dẫn Tạ Miêu Nghi chuyển đến kinh thành.

 

Không, bây giờ là Chúc Miêu Nghi.

 

Nhóc con đó bám lấy ta đòi đổi họ.

 

Trước đây, từ nhà ta đến trung tâm kinh thành mất hai canh giờ, bây giờ chỉ cần một khắc là đến nơi.

 

Như vậy đã gần hơn với Tiểu Thảo và Thôi phu nhân, nỗi nhớ của ta và Miêu Nghi cũng được kéo lại gần hơn.

 

Sáng sớm hôm ấy, sau khi chất đồ đạc lên xe bò, ta để Miêu Nghi ngồi phía sau, còn mình thì ngồi trước điều khiển xe.

 

Tiểu cô nương mắt lại đỏ hoe, áy náy hỏi: "Nương, sao nương không ngồi?"

 

Con ngốc này, hay khóc nhè.

 

Ta tháo miếng ngọc trên cổ Miêu Nghi xuống, còn giơ lên trước mặt con bé: "Tiền đi đường."

 

Chúc Miêu Nghi: "......"

 

Mang ngọc trên đường đi có phần phô trương, ta vẫn nên cất đi cho an toàn.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Miêu Nghi quen sống trong nhung lụa, thường ngày không chịu nổi ánh nắng gay gắt, lúc này khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, đôi mày liễu nhíu lại, trông rất khó chịu.

 

Ta dừng xe, đội lên cho con bé một chiếc mũ có rèm che, bốn bề có vành rộng, tấm lụa đen rủ xuống tận cổ, ẩn hiện có thể thấy đôi mày và mắt nó.

 

Ta ngẩn ngơ một lát.

 

Đôi mắt của Miêu Nghi giống cha con bé, nhưng đôi mày và môi lại giống ta.

 

Lòng ta lại bất giác mềm đi.

 

Miêu Nghi, Miêu Nghi.

 

Cái tên này thật hay.

 

Chúc cho con bé cả đời tâm trí sáng suốt, miệng lưỡi khéo léo, mọi sự suôn sẻ, tâm tình êm ả.

 

7

 

Chúng ta mất hai canh giờ mới đến được nhà mới.

 

— Dùng tiền trong túi mà Thôi phu nhân để lại để mua nhà.

 

Vừa bước vào sân, nhà chính ba gian hai bên, ta đã tháo dỡ một gian chính để làm chỗ g.i.ế.c heo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mua-xuan-cua-dai-hoa/phan-4.html.]

Ta phải đi trả xe bò, nên để Miêu Nghi tự làm quen với nhà mới.

 

Trước khi đi, ta lại không yên tâm, quay trở lại dặn dò.

 

Chúc Miêu Nghi có lẽ cũng nghĩ đến việc mình từng đốt cháy nhà, nên mặt mày ngượng ngùng, đẩy ta ra ngoài:

 

"Nương, nương đi đi, lần này con nhất định sẽ không đốt nhà nữa."

 

Ta cười với con bé:

 

"Được rồi, con gái lớn rồi."

 

Dù nói vậy, ta vẫn lo lắng Miêu Nghi ở nhà một mình sẽ xảy ra chuyện gì.

 

Dù sao kinh thành cũng không giống ngôi làng nhỏ của chúng ta, có việc gì thì đều là người đầu tiên biết đến.

 

Ta trả xe bò với tốc độ nhanh nhất, rồi vội vàng trở về nhà.

 

Nhưng không ngờ rằng, ta gặp phải một vị khách không mời mà đến — Tiểu Thảo.

 

Tiểu Thảo mặc chiếc áo dài lụa đỏ rực rỡ, trang trí bằng vòng vàng ngọc lục, đính thêm tua rua châu ngọc, vô cùng hoa lệ.

 

Nhìn từ xa, nhóc con như một đóa hoa hải đường rực lửa.

 

Lại gần, ta thấy giữa trán con bé điểm một nốt chu sa, thoáng tựa như Quan Âm nương tử.

 

Đôi mắt ta bỗng dưng ươn ướt.

 

Thôi phu nhân thật là người tốt, nuôi dưỡng Tiểu Thảo của ta đến thế này.

 

Vừa thấy ta, Tiểu Thảo đã chạy tới, ôm chầm lấy eo ta: "Nương!"

 

Ta xoa đầu con bé, trong lòng như được lấp đầy bởi những đám mây mềm mại.

 

Miêu Nghi cũng tiến lại gần, hít hít mũi, trông như vừa khóc xong.

 

Lòng ta bất giác thắt lại.

 

8

 

Tiểu Thảo ngẩng đầu lên, như một tiểu thần báo cáo:

 

"Nương, Trương Cẩu Đản đã đến đây!"

 

Ta sững sờ.

 

Trương Cẩu Đản là con trai Yêu Tổ của bà Trương, có đôi tai to như cánh quạt, người mập mạp, nhìn từ xa như một quả hồ lô thành tinh, nhìn gần giống như Trư Bát Giới tái sinh.

 

Hắn lại còn lười biếng, đã hơn hai mươi tuổi, suốt ngày chỉ ở nhà uống rượu, hoặc là kết bè kết đảng với mấy tên vô lại trong làng.

 

Chậc.

 

Nhìn ngang ngó dọc, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ là một kẻ vô dụng!

 

Trương Cẩu Đản lại háo sắc, trong làng có không ít cô gái bị hắn trêu ghẹo.

 

Các cô gái dẫn cha mẹ đến nhà họ Trương đòi lại công bằng, nhưng bà Trương lại lời lẽ chua ngoa, đuổi người ta ra ngoài:

 

"Phì! Chẳng phải các ngươi ăn mặc lòe loẹt, nhìn là biết hạng lẳng lơ, không bắt nạt ngươi thì bắt nạt ai! Ta thấy các ngươi cố tình muốn vu khống cho Yêu Tổ nhà ta!"

 

Bà Trương vô lý, các cô gái đành ngậm ngùi chịu thiệt.

 

May mà ta là đồ tể, Tiểu Thảo lại rất bộc trực, vì vậy Trương Cẩu Đản bình thường không dám bắt nạt ta và Tiểu Thảo, chỉ dám liếc mắt nhìn chúng ta.

 

"Cái tên hỗn đản đó, Trương Cẩu Đản định chiếm tiện nghi từ Miêu Nghi, đi theo hai người đến tận đây. May mà hôm nay con sang đây, liền nấp sau lưng hắn, bắt được tại trận."

 

"Con cóc ghẻ xấu xí ấy, làm Miêu Nghi sợ hãi rồi."

 

"Con đã nhờ gia nhân của Tạ phủ trói hắn lại, đưa đến quan phủ rồi. Hê, con muốn xem bà Trương đó sẽ khóc lóc ra sao!"

 

Tiểu Thảo mặt mày giận dữ, ta nghe mà tim đập thình thịch, vội kéo Miêu Nghi lại, kiểm tra kỹ lưỡng từ trong ra ngoài.

Loading...