Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mùa Xuân Tới Muộn - 8

Cập nhật lúc: 2024-10-01 19:43:10
Lượt xem: 255

13.

Cô ấy hẹn tôi đến sân thể dục của trường để gặp mặt.

Chu Khê mặc một bộ váy liền màu đen, lúc cô ấy nhìn thấy tôi, ánh mắt ảm đạm lập tức sáng lên.

Cô ấy vừa nhìn đã nhận ra tôi.

Mà tôi cũng nhận ra cô ấy, không thể sai được, cô ấy có một vết bớt trên trán.

Cô gái trước mặt tôi là cố vấn học tập lớp cấp ba của Giang Tề Lạc, từng nhờ tôi đem cho Giang Tề Lạc một tờ phổ nhạc, là một bản hợp âm guitar do cô ấy viết.

Bên trên là hợp âm của một bài hát tiếng Anh Giang Tề Lạc rất thích, tạm dịch tên là "Hạ tàn".

Vì sao tôi lại có ấn tượng sâu sắc như vậy với Chu Khê, hẳn là vì năm ấy khi Giang Tề Lạc nhận được món quà này, con mắt em ấy sáng rỡ lên.

Em ấy rất thích nó.

Chu Khê ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn về phía những sinh viên năm nhất đang tụ lại thành một vòng tròn cùng nhau cất tiếng hát, khóe miệng cong lên.

"Trước kia tớ cũng thường xuyên ngồi ở chỗ này nhìn Giang Tề Lạc hát."

"Khi đó người vây quanh cậu ấy còn nhiều hơn những người ở đằng kia. Tớ phải thử đủ 360 góc độ mới có thể tìm được một góc có thể nhìn rõ sườn mặt của cậu ấy."

Giọng điệu cô ấy vô cùng hoài niệm, thanh âm cũng nhỏ nhẹ dịu dàng.

Tựa như cô ấy đang nhớ lại năm đó, Giang Tề Lạc ngồi ở trung tâm đám đông, vừa đàn guitar vừa hát.

Nhưng tiếng ồn ào xung quanh càng ngày càng lớn, vẻ mặt của cô ấy cũng dần trở nên u ám.

"Tớ rất hối hận... Tớ thầm mến Giang Tề Lạc, đến nay đã được sáu năm rồi."

"Tôi cũng là vì cậu ấy mà đến đại học A, nhưng mãi cho đến lúc cậu ấy rời đi, tớ cũng chưa dám một lần thổ lộ với cậu ấy..."

"Nếu như, chỉ là nếu như cậu ấy biết trên đời này còn nhiều người yêu thương cậu ấy như vậy, có khi nào sẽ từ bỏ ý định tự sát không..."

Chu Khê nghẹn ngào tâm sự với tôi, vẻ mặt cô ấy đầy chua xót.

Tôi nâng tay lên vỗ vai cô ấy, muốn an ủi cô ấy.

Nhưng tôi lại phát hiện Chu Khê gầy đến đáng sợ, cơ hồ như cả người chỉ toàn là da bọc xương.

Chu Khê lại nhìn về phía đám người kia lần nữa, ánh mắt như nhớ tới chuyện gì đó, lập tức trở nên lạnh lẽo.

"Cậu có biết hiệu trưởng của trường - Trầm Vinh không?"

Mi mắt tôi giật lên, tôi gật đầu.

"Là ông ta hại c.h.ế.t Giang Tề Lạc."

"Lần đó Giang Tề Lạc đi xem biểu diễn nghệ thuật, tớ cũng đi theo đến đó, sau khi kết thúc tớ vốn định ngăn cậu ấy lại để tỏ tình, lại nhìn thấy cậu ấy và thành viên trong ban nhạc của cậu ấy cùng nhau đi lên xe của Trầm Vinh."

"Ông ta lừa cậu ấy có một công ty giải trí có hứng thú với cậu ấy, muốn ký hợp đồng, nên muốn cùng nhau đi ăn bữa cơm."

"Nhưng sau đó..."

Chu Khê nhắc tới việc này, giọng điệu cũng phát run.

Gió đêm thổi qua làn váy của cô ấy, tôi có thể cảm nhận được cả người cô ấy đều đang run lên.

Cô ấy ôm chặt hai tay, không nhịn được mà bật khóc.

"Sau khi Giang Tề Lạc tự sát, tớ vẫn luôn âm thầm điều tra Trầm Vinh, trực giác nói với tớ ông ta chắc chắn có quan hệ với cái c.h.ế.t của cậu ấy, tôi biết rõ ông ta thường đi ăn với ban giám đốc của trường ở một nhà hàng gần trường."

"Tớ đã đi làm thêm ở đó, suốt hai năm, hai năm dài đằng đẵng, cuối cùng một lần ông ta say rượu, tớ mới thu thập được chứng cứ."

Cô ấy cúi đầu, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, động tác quá mạnh khiến một lọ thuốc rơi ra.

Tôi sững sờ, nhìn rõ lọ thuốc kia, đầu mũi cũng trở nên chua xót.

Tôi biết rõ thuốc này dùng để trị bệnh gì, Giang Tề Lạc từng uống, tôi cũng đã từng mua nó cho Lâm Hàn Nghiêm.

Tay cô ấy gầy trơ cả xương, cô ấy run rẩy mở một đoạn ghi âm ra, chia cho tôi một bên tai nghe.

Khởi đầu là âm thanh ồn ào trong quán, có mấy người đàn ông đang hùa theo nhau nịnh nọt ai đó.

Lúc này đột nhiên có một người nói:

"Người lần này được đưa lên không thú vị gì cả..."

"Trầm tổng có hơi kén chọn rồi nhé, ngôi sao nam này tôi thấy cũng được, thế mà lại chẳng lọt được vào mắt xanh của ngài."

"Kém lắm, không nói dối chứ mấy năm nay tôi thấy ưng nhất vẫn là ca sĩ chính của ban nhạc kia."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mua-xuan-toi-muon/8.html.]

"Tôi nhớ hôm ấy có buổi biểu diễn, ngài một bên lừa cậu ta có một công ty giải trí muốn kí hợp đồng với ban nhạc của cậu ta, cậu ta mới bằng lòng đi dự tiệc, cậu ta uống say bị đưa lên giường. Nhưng mà da thịt non tơ, cũng đáng nhỉ..."

"Người nào cơ?"

"Là cái đứa mà tự sát ấy, tên là Giang gì nhỉ, à đúng rồi, Giang Tề Lạc."

"Cậu ta tự sát dọa tôi sợ c.h.ế.t khiếp, còn phải làm công tác tọa đàm tư vấn tâm lý cho sinh viên trong trường đó."

"Thật là không ngờ được nhỉ, biết thế đã đưa đến cho mọi người nếm thử mùi vị rồi."

Tiếng ồn ào dần dần mất đi, chỉ còn lại âm thanh rè rè của tai nghe.

Mãi cho đến khi trong miệng tràn ra m.á.u tươi, tôi mới hồi thần lại.

Khoang n.g.ự.c phập phồng lên xuống, đại não tựa như thiếu dưỡng khí, khiến tôi nói không nên lời.

Tôi run rẩy lấy một cái bao bóng từ trong túi ra, che kín miệng.

Ngày Giang Tề Lạc tự sát, lúc tôi đưa em ấy đến bệnh viện, tôi cũng có triệu chứng tương tự.

Bác sĩ nói tôi mắc chứng ngộ độc kiềm, nếu lại xảy ra tình huống như vậy, có thể dùng bao bóng che mũi miệng lại để cấp cứu tạm thời.

Tôi nhớ rất rõ.

Chu Khê nhìn ra tình trạng khác thường của tôi. Cô ấy lập tức cất điện thoại, đứng lên hoảng hốt quay quanh tôi.

Thần trí tôi từ từ khôi phục lại.

Tôi cuối cùng cũng có thể sắp xếp lại toàn bộ sự tình, hiểu rõ được những gì em ấy đã phải trải qua.

Sự thay đổi đột ngột trong nhật ký và tranh vẽ của em ấy, cùng với ngữ khí hung ác khi em ấy đối diện với Trầm Trúc, cả khi em ấy hoàn toàn sụp đổ, lựa chọn tự sát, đều đã có đáp án rõ ràng.

Thấy tôi dần tỉnh táo lại, Chu Khê cuối cùng cũng không nhịn được.

Cô ấy ôm chặt lấy cổ tôi, gào khóc đứng lên.

"Chị ơi... Chúng ta phải làm thế nào được, cho dù có bản ghi âm này, chúng ta đấu không lại Trầm Vinh, ông ta ở đây có quyền có tiếng, chúng ta hoàn toàn là..."

Hoàn toàn là bất lực.

Khi ấy, em trai tôi hẳn cũng đã tuyệt vọng lắm.

Người thường đấu với kẻ có quyền, đã bao giờ chiến thắng được đâu.

Chỉ có một đoạn ghi âm, cùng một nạn nhân đã chết, sao có thể chứng minh được tội ác của ông ta.

Ngay cả khi ông ta bị kết án, liệu hình phạt có đủ mạnh không?

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía xa, mây từ từ che khuất mặt trăng.

Tôi cúi đầu, lau nước mắt cho Chu Khê, khóe miệng kéo lên một nụ cười khích lệ.

"Mấy năm nay, khổ cho cậu rồi. Tớ thay Tề Lạc, cảm ơn cậu."

"Cảm ơn cậu, vì đã yêu em ấy nhiều năm như thế."

Đêm đó qua đi.

Tôi sốt cao không ngừng, hiện thực và ác mộng hòa vào nhau làm một.

Cuối cùng, sau khi kết thúc một môn học chuyên ngành quan trọng, tôi ngất xỉu trước cửa lớp học, được đưa đến bệnh viện.

Tôi mơ thấy Giang Tề Lạc khóc ra máu, em ấy không ngừng chất vấn tôi, vì sao lại để em ấy ở nhà một mình.

Những giấc mơ khác nhau với tình tiết khác nhau liên tục chuyển dịch trong tâm trí tôi.

Dưới ánh đèn vàng, tôi mở mắt ra, đầu đau dữ dội, hai mắt đã ướt nhẹp.

Tôi trông thấy đầu giường có một bóng người đứng đó.

Người đó mặc áo sơ mi màu xanh, ánh mắt dừng trên người tôi.

Sau khi xác nhận tôi cuối cùng cũng tỉnh lại, hai mắt người kia đỏ lên.

Lâm Hàn Nghiêm cầm lấy cốc nước ấm trên bàn, đỡ tôi ngồi dậy.

Cổ họng tôi khô rang, tôi uống cạn ly nước chỉ trong vài hớp.

“Bác sĩ nói em sốt vi-rút, sao lại để sức khỏe thành ra thế này rồi.”

Anh ta hỏi, tôi không trả lời.

“Em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?”

Tôi nhìn chằm chằm vào trần nhà, vẫn không trả lời.

Coi như là ngoảnh mặt làm ngơ.

Một tháng sau đó.

Lâm Hàn Nghiêm ở bên cạnh tôi ngày đêm, chăm sóc tận tình từng li từng tí.

Ban đầu anh ta vẫn hỏi tôi vài câu, nhưng sự im lặng triệt để của tôi khiến anh ta cũng từ bỏ việc giao tiếp.

Một ngày trước khi xuất viện.

Tôi nhìn Lâm Hàn Nghiêm đang chăm chú gọt táo cho tôi, có chút mờ mịt.

Đêm hôm đó trăng sáng rực rỡ, phòng bệnh vang lên tiếng khóc xé lòng của diễn viên trong phim tình cảm khi người mình yêu chết.

Tôi nhẹ nhàng hỏi Lâm Hàn Nghiêm.

“Anh thật lòng yêu tôi à?”

Anh ta ngẩng mặt nhìn tôi, ánh mắt sáng lên, không chút do dự gật đầu:

“Yêu, rất yêu.”

Nghe vậy, tay phải tôi nắm chặt sợi dây chuyền sáu cánh hoa ở cổ.

“Nếu anh thật lòng yêu tôi…”

“Thì tôi muốn g.i.ế.c một người, anh có thể giúp tôi không?”

Loading...