MUỐN GẶP EM - Chương 9 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-07-05 19:40:32
Lượt xem: 257
13
Có lẽ vì sợ khi mình tỉnh lại sẽ phát hiện sự thật là tôi không thể thay đổi cái c h ế t của Bùi Hành Chi, hoặc vì sợ lại đ á n h mất Bùi Hành Chi lần nữa.
Lần này tôi không lập tức tỉnh lại trong quán cà phê, mà là mơ một giấc mơ rất dài.
Giấc mơ này, giống như câu chuyện "Nàng tiên cá" trong truyện cổ Andersen, vừa thơ mộng lại vừa tàn nhẫn.
Trong giấc mơ, Bùi Hành đã hy sinh mạng sống của mình, đưa bố tôi vào tù, cứu tôi ra khỏi vũng bùn ấy, để tôi thuận lợi tham gia kỳ thi đại học và đỗ vào Đại học Vũ Hán.
Tôi không biết gì về sự hy sinh của Bùi Hành Chi.
Ngược lại, tôi luôn biết ơn Giang Hạo, người đồng hành cùng tôi suốt thời gian học đại học, tôi cảm thấy sự đồng hành của cậu ta đã xoa dịu vết thương trong lòng tôi, tôi nghĩ rằng anh ta là người cứu rỗi cuộc đời tôi.
Tôi giống như hoàng tử trong câu chuyện "Nàng tiên cá", một người vô tri đáng ghét, không nhìn thấy nàng tiên cá nhỏ đã cứu mình, mà biết ơn cô gái lạ mặt xuất hiện bên cạnh khi vừa tỉnh dậy, muốn dùng cả đời để báo đáp.
Tội nghiệp cho nàng tiên cá nhỏ, cô ấy đã đánh đổi giọng hát tuyệt vời của mình chỉ có một đôi chân người, mỗi bước đi đều như bước trên mũi dao.
Cô ấy biết rõ nếu không có được tình yêu của hoàng tử, khi hoàng tử kết hôn với người khác, cô ấy sẽ tan thành bọt biển.
Nhưng cô ấy vẫn không ngần ngại lựa chọn cứu hoàng tử.
Thật ngốc, giống như Bùi Hành Chi vậy.
Rõ ràng cậu ấy rất xuất sắc, không chỉ thành tích tốt, mà còn có gia đình hạnh phúc, điều kiện gia đình cũng tốt, chắc chắn tương lai của cậu ấy sẽ rất rực rỡ.
Nhưng Bùi Hành Chi mười bảy tuổi lại chọn cái c h ế t chỉ để Hạ Quất mười bảy tuổi thi đỗ đại học.
14
"Tiểu Quất, Tiểu Quất..."
Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi tôi.
Tôi dần thoát khỏi giấc mơ, trong lòng như mất đi một thứ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/muon-gap-em/chuong-9-het.html.]
Tôi nghĩ mình chỉ có thể gặp được Bùi Hành Chi trong giấc mơ, nhưng vừa mở mắt, tôi có thể nhìn thấy cậu ấy ở trước mặt mình.
Lúc này cậu ấy đang đứng trước mặt tôi, nhìn tôi cười.
Tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đứng bật dậy, nhìn cậu ấy bằng ánh mắt không thể tin nổi, còn mạnh tay nhéo vào mặt mình một cái.
Đau quá, đây không phải là mơ!
Cậu ấy đau lòng kéo tay tôi, lộ ra vết sẹo dài trên cánh tay trái.
Cậu ấy nhẹ nhàng nói với tôi, "Đây không phải là mơ, mình trở lại rồi, Tiểu Quất đã cứu mình."
Tôi không thể nhịn được nữa, đưa tay ôm chặt lấy cậu ấy.
"Bùi Hành Chi, mình thích cậu, giống như cậu thích mình vậy, mình siêu cấp thích cậu."
Tôi ngước lên nhìn cậu ấy, trả lời câu hỏi trên giấy nhớ của Bùi Hành Chi mười bảy tuổi.
"Mình cũng thích cậu." Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, trả lời tôi bằng một giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định.
15
"Năm 2012, ông Hạ s a y r ư ợ u c ầ m d a o làm một học sinh trung học họ Bùi bị thương nặng ở cánh tay trái. Do cậu Bùi và gia đình cậu ấy kiên quyết không đồng ý hòa giải, sau khi tòa xét xử, ông Hạ bị phạt một năm t ù."
Bùi Hành Chi mười bảy tuổi đã cứu Hạ Quất mười bảy tuổi.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Hạ Quất hai mươi bảy tuổi quay lại quá khứ cứu Bùi Hành Chi mười bảy tuổi.
"Hạ Quất, tạm biệt."
Không phải là không bao giờ gặp lại, mà là ở bên em…
Hẹn gặp lại.
- Hết -