Mỹ hầu nữ vương đại náo vườn bách thú - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-17 08:25:31
Lượt xem: 870
Tôi đá nó một cái nữa, khiến nó kêu lên vì sung sướng, rồi nó lập tức chạy đi mở cái lỗ đó giúp tôi.
Tôi trèo lên đỉnh núi khỉ, nhặt một quả chuối và ném về phía khu rừng nhỏ ở hướng đông nam.
Quả chuối rơi xuống, một đàn vẹt bắt đầu chửi bới: "Đù má mày, đù má mày, đù má mày…"
Chúng chửi suốt một lúc lâu thì con vẹt lông xanh xuất hiện.
Tôi vẫy tay gọi: "Bát Ca, tao có việc cho mày."
“Tôi không nhận đâu, lần trước cướp điện thoại, tôi bị quản lý tát cho đến chấn động não rồi!” Bát Ca lập tức quay đầu bay đi.
Tôi túm lấy chân nó kéo lại: “Sau này chuối của tao đều thuộc về mày!”
“Nữ vương có gì chỉ thị!”
Tôi chỉ về phía Châu Nguyệt Hoa và cô con gái nhỏ của bà ta.
“Mày đến chọc con bé, dụ nó đi lạc, làm nó tách khỏi mẹ nó. Nhớ kỹ, chỉ cần lạc thôi, đừng làm con bé bị thương.”
Tôi ra lệnh.
Bát Ca xanh mặt: “Mẹ ơi, lần này quản lý chắc sẽ làm thịt tôi, cho vào nồi hầm mất!”
“Đừng lo, có chuyện gì cứ để tao lo, chuối của mày cứ việc nhận. Đi đi!”
Tôi ném nó ra, nó vỗ cánh bay về phía Châu Nguyệt Hoa với đầy sự oán hận.
Trời bắt đầu tối dần, du khách cũng dần rời đi.
Khi không còn ai quanh núi khỉ, Mông Đỏ thở hổn hển quay lại báo cáo: “Đại vương, lỗ đã mở rồi!”
“Được!”
Tôi lập tức chạy tới lỗ hổng, cúi đầu chui qua. Vừa qua là tới khu khỉ đột.
Bọn khỉ đột đang chuẩn bị về chuồng đi ngủ.
Thấy tôi đến, cả bọn phấn khích đập n.g.ự.c hú hét. Đặc biệt là con khỉ đột tên Duna, nó lăn qua lăn lại, cái đầu to ục của nó dụi vào người tôi.
Con này từng suýt c.h.ế.t đói, vì trước đây nghèo quá, thức ăn không đủ chia, nó lại ăn khỏe nên thường xuyên bị đói.
Ngày nào tôi cũng ném đồ ăn cho nó, thế là nó yêu tôi luôn.
“Duna, ném tao ra ngoài như ném một cục phân ấy.”
Tôi chỉ về phía cái cây lớn ngoài hàng rào.
Tôi muốn bay lên cây đó.
Duna ngơ ngác, nhìn tôi rồi quay lại nhìn m.ô.n.g của mình.
Tôi vỗ lên đầu nó: “Ném đi, mày không ném nổi à?”
Nghe vậy, nó hăng hái đập ngực, xoay vòng 360°, nhấc tôi lên rồi dồn lực ném một phát!
Vút một cái, tôi bay ra ngoài hàng rào, chính xác bám được vào cành cây.
Ra ngoài rồi!
Dưới chân tôi là con đường cho du khách đi lại!
Ngay lúc đó, Bát Ca xuất hiện.
Nó đến tìm tôi.
Tôi nhảy vài bước trên không trung, tóm lấy nó.
Nó giật mình kinh hãi: “Đù má mày, ai đó?!”
“Tao.” Tôi xoa đầu nó. “Còn con bé kia đâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/my-hau-nu-vuong-dai-nao-vuon-bach-thu/chuong-6.html.]
“Nữ vương à, tôi cứ tưởng ma cơ!”
Bát Ca không làm tôi thất vọng, nó đã chọc con gái Châu Nguyệt Hoa, dẫn cô bé đến khu rừng trúc kín nhất.
Bây giờ cả vườn thú đang rối tung cả lên, nhân viên đang tìm kiếm con gái của Châu Nguyệt Hoa khắp nơi.
Châu Nguyệt Hoa đã hoảng loạn đến phát điên, ngồi run rẩy trên ghế ở khu thú dữ, đến sức để đứng lên cũng không có.
Tôi treo mình trên cành cây ngay trên đầu bà ta, nấp trong bóng tối quan sát. Bát Ca đứng cạnh, hỏi tôi định làm gì tiếp.
Tôi ra hiệu, nó gật đầu lia lịa.
Sau đó, nó kéo dài giọng, cất tiếng từ cành cây đen kịt: “Châu Nguyệt Hoa... Tôi c.h.ế.t thảm quá…"
Vẹt biết nói tiếng người mà.
Châu Nguyệt Hoa rùng mình, nước mắt rơi xuống, hoảng loạn nhìn quanh.
“Châu Nguyệt Hoa, bà hại c.h.ế.t tôi, tôi hận bà. Nếu bà không tự thú, tôi sẽ ăn thịt con gái bà…”
Bát Ca tiếp tục bắt chước giọng người.
Châu Nguyệt Hoa hét lên một tiếng kinh hoàng, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một bóng đen treo ngược. Chính là tôi.
Bà ta sợ đến mức tè ra quần, toàn thân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, quần ướt một mảng lớn.
“Lục Tuế Tuế tiểu thư? Không… xin lỗi… tha cho tôi… xin đừng…”
Bà ta phát điên rồi.
Tôi bắt đầu đong đưa người, phát ra tiếng cười sắc lạnh và kỳ quái của loài khỉ. "Kekeke."
Châu Nguyệt Hoa không chịu nổi nữa, mắt trợn trắng rồi ngất xỉu.
Tôi và Bát Ca đều đứng hình.
Sao nhát gan quá vậy?
Tôi định trèo xuống xem xét thì nhân viên chạy tới, vui mừng kêu lên: "Cô Châu, chúng tôi tìm thấy con gái cô rồi!"
Nhưng Châu Nguyệt Hoa vẫn bất động, gần như sợ c.h.ế.t khiếp.
Tôi lén trở lại núi khỉ.
Kế hoạch có vẻ thành công, dù sao thì Châu Nguyệt Hoa cũng đã bị dọa đến ngất xỉu.
Chắc chắn bà ta sẽ nghĩ rằng Lục Tuế Tuế đang trả thù.
Giờ chỉ chờ xem khi nào bà ta sẽ "tự thú."
Nếu bà ta không tự thú, tôi sẽ không ngại đến tận nhà tìm bà ta, lúc đó chỉ cần một con vẹt đứng bên giường kêu khóc, để xem bà ta có sợ không.
Tôi ngồi chờ Châu Nguyệt Hoa tự thú.
Nhưng đợi ba ngày liền mà chẳng có động tĩnh gì.
Gia đình tôi cũng không còn đến thăm vườn thú nữa.
Khi đang suy tính bước tiếp theo thì Lục Uyển Nhu xuất hiện.
Cô ta đến ngay khi vườn thú mở cửa, ăn mặc lộng lẫy, đi cùng hai vệ sĩ.
Không ngờ cả giám đốc vườn thú cũng đi theo cô ta.
Cả nhóm dừng lại trước núi khỉ.
Giám đốc nhiệt tình giới thiệu: "Cô Lục, đây là núi khỉ nổi tiếng nhất vườn thú chúng tôi, con khỉ đầu đàn là một con cái rất đặc biệt, hiếm gặp trong cả trăm năm!"
"Thật sao?" Lục Uyển Nhu cười gượng, "Nó đặc biệt thế nào? Tôi có thể quan sát nó gần không?"
Giám đốc lộ vẻ khó xử.
Lục Uyển Nhu khó chịu nhíu mày: "Tôi tài trợ cho vườn thú các người năm triệu, tôi còn là thiên kim của tập đoàn Lục Thị, chẳng lẽ không được xem một con khỉ sao?"