Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ hầu nữ vương đại náo vườn bách thú - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-17 15:25:53
Lượt xem: 1,021

"Tất nhiên là được, chỉ là khỉ rất hoang dã, tôi sợ nó làm cô bị thương."

 

Giám đốc cười gượng gạo.

 

"Không phải lo, các anh có nhân viên quản lý, tôi có vệ sĩ, sợ gì?"

 

Lục Uyển Nhu quả quyết: "Tôi muốn vào núi khỉ, tôi muốn cho khỉ ăn!"

 

Giám đốc đành phải đồng ý, vội vàng gọi nhân viên đến bảo vệ an toàn cho Lục Uyển Nhu.

 

Chẳng mấy chốc, Lục Uyển Nhu đã bước vào núi khỉ.

 

Vì cô ta làm ầm lên, lại có nhiều nhân viên cầm gậy đi cùng, nên lũ khỉ hoảng loạn chạy tán loạn.

 

Nhiều con khỉ chạy đến bên tôi tìm nơi trú ẩn.

 

Tôi nhìn chằm chằm Lục Uyển Nhu, con nhỏ này lại định giở trò gì đây?

 

Cô ta tiến thẳng về phía tôi, tay cầm quả chuối ném tới, trúng ngay đầu tôi.

 

Tôi cầm quả chuối ném lại, trúng ngay đầu cô ta.

 

Thế mà cô ta không tức giận, ngược lại còn cười: "Đúng là đặc biệt thật, nó có khí chất giống chị gái tôi."

 

"Haha, cô Lục thích là tốt rồi," giám đốc nịnh nọt.

 

Nhưng Lục Uyển Nhu vẫn chăm chú nhìn tôi: "Tiếc là chị tôi đã chết."

 

Giám đốc không dám cười nữa.

 

"Mẹ tôi dạo này cứ nhắc đến con khỉ này, hóa ra là vì nó giống con ranh Lục Tuế Tuế."

 

Lục Uyển Nhu tiếp tục nói, khuôn mặt cô ta nhìn tôi đầy châm biếm: "Mày có hiểu tiếng người không? Xuống đây chơi với tao, tao đang bực bội đó."

 

Tôi gãi chân, không thèm đáp lại.

 

Mặt Lục Uyển Nhu tối sầm lại, cô ta ra hiệu cho hai tên vệ sĩ.

 

Hai gã to con cầm gậy đuổi khỉ lao tới, đập mạnh vào đầu tôi.

 

Đột ngột quá vậy!

 

Đến tôi cũng không kịp phản ứng, giám đốc thì đờ người ra, còn các nhân viên đều nhìn nhau hoang mang.

 

Tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu nặng trĩu, rồi lăn xuống ngay trước chân Lục Uyển Nhu.

 

Cô ta đá tôi một cái: "Mày cứng đầu cơ mà? Sao không cứng đầu nữa?"

 

Đầu tôi đau nhức khủng khiếp, chỉ có thể mở to mắt, trừng trừng nhìn cô ta.

 

Cô ta nheo mắt lại, giọng đầy ác ý: "Mày đúng là rất giống Lục Tuế Tuế, đặc biệt là đôi mắt này, trông thật đáng ghét!"

 

Rồi cô ta bất ngờ giẫm mạnh lên mặt tôi, điên cuồng dí xuống: "Con súc vật, giống nó thì phải chết!"

 

"Dạo này cả nhà tao tự dưng xa lánh tao, có phải vì mày không? Mày khiến họ nhớ đến Lục Tuế Tuế đúng không? Tao phải giẫm c.h.ế.t mày!"

 

Lục Uyển Nhu ngang nhiên hành hạ, hoàn toàn không coi tính mạng của con khỉ ra gì.

 

Tôi vừa cố gắng vùng vẫy vừa phát ra tiếng kêu thét chói tai.

 

Lục Uyển Nhu, con khốn này!

 

Tiếng kêu của tôi vang khắp núi khỉ và cả các khu lân cận.

 

Mông Đỏ lập tức gầm lên giận dữ và lao đến, mười mấy con khỉ đực khỏe mạnh khác cũng xông tới theo sau, trong chớp mắt đã quật ngã đám vệ sĩ!

 

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột.

 

Đám người không kịp phản ứng, hỗn loạn cả lên.

 

Cả trăm con khỉ từ khắp núi đổ xô vào, điên cuồng tấn công đám người!

 

Cắn, cắn thật mạnh vào!

 

Chỉ trong nháy mắt, Lục Uyển Nhu đã bị đè xuống đất, chưa kịp hét lên, khắp người đã đầy vết cào cấu!

 

Mông Đỏ phẫn nộ nhất. Nó cắn mạnh vào cánh tay cô ta, làm m.á.u tuôn ra!

 

Cô ta đau đớn rú lên, bò lê như một con ch.ó bị đánh, hoàn toàn mất hết dáng vẻ kiêu ngạo ban nãy.

 

Nhân viên vườn thú phải ra sức bảo vệ cô ta, xua đuổi đám khỉ.

 

Lúc này, vài con khỉ đột, dẫn đầu là Duna, đã phá lỗ hổng và xông vào núi khỉ!

 

Tiếng gầm của chúng gây ra những tràng gầm rú từ các khu voi, hổ, sư tử, nối tiếp nhau!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/my-hau-nu-vuong-dai-nao-vuon-bach-thu/chuong-7.html.]

 

Tất cả mọi người đều tái mặt, bỏ chạy tán loạn.

 

Ngay cả đám vệ sĩ cũng chẳng còn quan tâm đến Lục Uyển Nhu nữa!

 

Giám đốc hoảng loạn vác Lục Uyển Nhu lên vai, hét lên với tôi: "Hầu vương, tha cho cô ấy đi, nếu không các người sẽ bị xử lý đấy!"

 

Tôi cắn răng, kìm nén cơn giận và hét lên một tiếng.

 

Đám khỉ lập tức yên lặng, lũ khỉ đột cũng dừng truy đuổi.

 

Tôi phải dừng lại, vì chúng tôi là động vật, nếu g.i.ế.c người, kết cục chỉ có một.

 

Dùng mạng sống của chúng tôi để đổi lấy mạng của Lục Uyển Nhu thì không đáng.

 

Lục Uyển Nhu với đầy thương tích đã thành công trốn thoát.

 

Cánh cửa sắt khép lại, các loài động vật cũng quay về nơi của mình.

 

Tôi lại ngồi trên đỉnh núi khỉ, bình tĩnh lau đi vết thương.

 

Anh bạn Mông Đỏ vẫn đang nhảy nhót khắp nơi, không biết có phải đang đau lòng vì "nàng khỉ trong mộng" của nó hay không.

 

Bên cạnh, Duna tức giận gào thét, ném đồ đạc loạn xạ, lồng n.g.ự.c phồng lên vì cơn giận dữ.

 

Con vẹt lông xanh cũng bay tới, mở miệng ra là chửi mắng: "Đù má nó! Đù má nó!"

 

Nửa ngày sau, bất ngờ là Lục Uyển Nhu lại xuất hiện.

 

Cô ta quấn đầy băng gạc, tinh thần mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại vô cùng độc ác, đứng bên ngoài chuồng khỉ.

 

Viện trưởng đang nói chuyện với cô ta, có lẽ là cầu xin điều gì đó.

 

Lục Uyển Nhu chỉ thẳng vào tôi: "Tôi muốn nó chết! Vườn thú của các người điên rồi, tôi sẽ báo cảnh sát, không con khỉ nào được sống!"

 

Viện trưởng lo lắng đến mức đổ mồ hôi: "Cô Lục, chúng tôi không cần sự tài trợ của cô nữa, chúng tôi sẵn sàng bồi thường, xin cô giơ cao đánh khẽ."

 

"Cũng được, nhưng các người phải giao con khỉ đó cho tôi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này!"

 

Cô ta chỉ đích danh muốn tôi.

 

Nếu tôi rơi vào tay cô ta, hậu quả có thể lường trước được.

 

Viện trưởng bối rối, run rẩy nói rằng sẵn sàng bồi thường ba trăm nghìn, chỉ xin cô ta tha cho tôi.

 

Lục Uyển Nhu càng trở nên độc ác: "Tha cho nó ư? Mơ đi! Tôi muốn lột da nó, rút gân nó, treo lên làm tiêu bản!"

 

Lục Uyển Nhu hoàn toàn không để ý đến người đã đến phía sau mình, chỉ lo trút cơn giận.

 

Bố mẹ tôi và anh trai tôi đều đã đến.

 

Sắc mặt họ cực kỳ khó coi, phía sau còn có một nhóm vệ sĩ, vệ sĩ áp giải theo một người.

 

Chính là Châu Nguyệt Hoa!

 

Tôi cười, quả nhiên Châu Nguyệt Hoa đã tự thú.

 

Trò hay sắp bắt đầu rồi.

 

Khi Lục Uyển Nhu phát hiện ra ba người nhà chúng tôi, cô ta định mách lẻo thì bị bố tôi mạnh mẽ túm lấy cổ áo.

 

"Bệnh ung thư của Tuế Tuế, cô đã biết từ sớm phải không?" Giọng bố tôi nặng như chì, cực kỳ u ám và khàn đặc.

 

Lục Uyển Nhu nhất thời không phản ứng kịp, ngớ người ra hỏi: "Cái gì cơ ạ?"

 

"Tôi hỏi cô, có phải cô đã biết Tuế Tuế bị ung thư từ lâu rồi không!" Bố tôi gầm lên.

 

Lục Uyển Nhu run lên, cuối cùng cũng nhận ra tình huống.

 

Nhìn lại sắc mặt của mẹ và anh trai tôi sai sai, lại thêm Châu Nguyệt Hoa ở đó, cô ta lập tức hiểu ra chuyện gì.

 

Mồ hôi lập tức túa ra đầy đầu, cô ta tức giận chỉ vào Châu Nguyệt Hoa: "Bác sĩ Châu, bà nói bậy gì rồi đúng không? Chính bà khám cho Lục Tuế Tuế, chính bà nói chị ta không bị ung thư!"

 

Châu Nguyệt Hoa mặt xám như tro tàn: "Cô Lục, làm người phải có lương tâm, chính cô đã đe dọa và hối lộ tôi để tôi che giấu bệnh tình của cô Lục Tuế Tuế..."

 

"Bà nói bậy!" Sắc mặt Lục Uyển Nhu tái nhợt, giọng xen lẫn tiếng nức nở kinh hãi.

 

Cô ta nhìn về phía mẹ tôi: "Mẹ, mẹ tin con đi, tất cả là do bà Châu, con không biết gì cả…"

 

Lời còn chưa dứt, một cái tát đã mạnh giáng xuống mặt cô ta!

 

Anh trai tôi đã ra tay.

 

Anh ấy trông vô cùng tiều tụy, mặt cắt không còn giọt máu, chỉ liên tiếp tát nhiều cái vào mặt Lục Uyển Nhu.

 

Mặt cô ta nhanh chóng sưng phồng lên, đỏ rực, trông như đầu heo.

Loading...