Nam thần là sát nhân biến thái - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-11 11:23:51
Lượt xem: 15
6.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nội tạng người thật, nhìn miếng thịt đỏ au trước mắt, tôi không kìm được mà nôn thốc nôn tháo.
Cố Hiên thở dài: "Ngôn Ngôn, em sống với anh phải sớm quen với chuyện này."
Tôi hỏi trong nước mắt: "Tôi sẽ sống cùng anh, đừng g.i.ế.c người nữa được không? Chúng ta bán căn hộ này rồi tới sống ở một thành phố khác được không?"
Tôi nhìn Cố Hiên đầy mong đợi, nếu hắn không g.i.ế.c người nữa, tôi sẵn sàng chấp nhận hắn.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nét đau thương trên mặt Cố Hiên nhưng rất nhanh đã biến mất.
"Ngôn Ngôn, thực sự xin lỗi, anh không làm được, có đôi khi anh nghĩ giá như anh sinh ra không phải là một ác quỷ thì tốt biết bao." Cố Hiên nhàn nhạt nói.
Hắn xoa đầu tôi: “Ngôn Ngôn, đừng cứu vớt anh, anh thà cùng em xuống địa ngục còn hơn.”
Cố Hiên hôn lên cơ thể tôi, hơi thở hổn hển dần trở nên nặng nề hơn, tôi ngây người nhìn trần nhà.
Cố Hiên đã ngủ rồi, đôi mắt nhắm chặt, ngay cả khi hắn ngủ, nhìn hắn vẫn rất đẹp.
Trong bóng tối, tôi không buồn ngủ chút nào, nhìn chằm chằm vào mặt Cố Hiên, nhẹ nhàng rút ra một con d.a.o từ dưới đệm.
Tôi đã giấu con d.a.o này khi Cố Hiên không chú ý.
Mũi d.a.o nhắm vào cổ họng của Cố Hiên, nơi dễ bị tổn thương nhất của con người, chỉ cần tôi đ.â.m mạnh vào, m.á.u của Cố Hiên sẽ phun ra như những người đó, tôi có thể thoát khỏi cơn ác mộng khủng khiếp này.
Nhưng tay tôi không ngừng run rẩy.
Bạch Ngôn, đừng do dự, nếu không thì sớm muộn gì mày cũng sẽ bị Cố Hiên giết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nam-than-la-sat-nhan-bien-thai/chuong-7.html.]
Ngay khi mũi d.a.o chỉ còn cách cổ họng của Cố Hiên một centimet, tôi đã bỏ cuộc.
Giết người, tôi vẫn không làm được.
Tôi giấu con d.a.o ở nơi tôi không nhìn thấy, Cố Hiên mở đôi mắt đen láy ra nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm.
Không biết sau bao lâu, tôi ngủ thiếp đi và có một giấc mơ khủng khiếp.
Trong giấc mơ, tôi ngửi thấy một mùi thơm lạ.
Tôi lần theo mùi hương vào bếp và thấy Cố Hiên đang nấu thịt kho.
“Ngôn Ngôn, mau lại đây, nhân lúc còn nóng nhanh ăn đi.” Cố Hiên cười nói với tôi.
Nhưng vừa nhìn vào bên trong nồi, tôi lập tức trợn mắt kinh hoàng, bên trong hoàn toàn không phải thịt kho, mà là đầu của tôi!
Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt.
Cố Hiên ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ vào vai tôi: "Ngôn Ngôn, em gặp ác mộng à? Đừng sợ, có anh ở đây."
Hắn dỗ dành tôi như một đứa trẻ, được hắn an ủi tâm trạng tôi lại bình tĩnh lạ thường.
Tôi rơi nước mắt, cảm thấy mình cũng là một con quái vật lố bịch.
Cố Hiên an ủi tôi một lúc rồi đứng dậy làm bữa sáng cho tôi, tôi nắm lấy tay hắn nói nhỏ rằng tôi không muốn ăn thịt nữa.
Cố Hiên hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười gật đầu: "Được, vậy anh sẽ nấu một bát mì cho Ngôn Ngôn."
Thừa lúc Cố Hiên rời đi, tôi sờ xuống dưới đệm, mặt tôi đột nhiên tái nhợt, dưới đệm hoàn toàn trống không.