Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Năm Tháng Bình An - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-09-23 01:13:58
Lượt xem: 2,032

Ngày nhận được thông báo đó, cũng chính là ngày tôi đến quán net tìm anh ấy.

Anh ấy không muốn tôi biết những điều này, không muốn tôi bị liên lụy, nên đã bảo những người anh em khác đến lừa tôi.

Anh ấy cảm thấy tương lai của mình đã mịt mờ, không muốn liên lụy đến tôi nữa.

Anh ấy không biết rằng, tôi sống lại một đời, chính là vì anh ấy.

Tôi vùi đầu vào lòng chàng trai, cọ cọ, lạnh lùng nói, "Ngày mai em sẽ cùng anh đến trường, em muốn xem thử, ai dám đuổi học anh!" (Đoạn này thiết lập qh đổi xưng hô nhé)

Thiếu niên còn muốn nói gì đó, tôi lập tức giả vờ đau lòng, "Anh không nghe lời em, em sẽ lại khóc cho anh xem."

Cố Tu lập tức đầu hàng.

Cứ đứng mãi thế này, mặt trời chắc cũng sắp mọc rồi, anh ấy lôi kéo tôi lên lầu, tôi mới chợt nhận ra mình đỏ mặt.

Đã có tuổi rồi mà còn trẻ con đến mức dùng khóc lóc để uy hiếp.

Quả nhiên, yêu đương làm người ta ngu đi.

Sắp xếp cho anh ấy nghỉ ở phòng khách xong, tôi lại trằn trọc mãi không ngủ được.

Đắn đo chừng mười mấy phút, cuối cùng tôi quyết định xuống nhà, lái xe về căn nhà cũ.

Thế là khi Cố Tu tỉnh dậy, đập vào mắt anh ấy là ba mẹ tôi đang tò mò nhìn anh ấy chằm chằm.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Mặt chàng trai trẻ đỏ bừng, anh vội vàng nhảy phắt khỏi giường.

Anh ấy luống cuống mặc quần áo, mặc được một nửa lại nhớ ra nên chào hỏi.

Vội vàng quá, áo mới mặc được một nửa, tay kia còn chưa xỏ vào đã cúi đầu chào: "Cháu chào chú, chào dì ạ!"

Ba mẹ đồng loạt quay lại nhìn tôi, ánh mắt đó như đang nói: "Bạn học của con trông có vẻ không được thông minh lắm."

Tôi vẫn thản nhiên uống sữa, đẩy cửa bước vào, đưa cốc sữa còn lại cho anh ấy.

"Đây là ba mẹ em."

Chàng trai lại định cúi chào, tôi vội vàng ngăn lại, "Hai người họ đến để giải quyết vấn đề, chuyện ra mắt ba mẹ vợ để sau hẵng nói."

Vừa dứt lời, cả ba người lại đồng loạt nhìn tôi.

Làm quá lên đấy.

Tôi giả vờ như không thấy, đẩy Cố Tu đỏ mặt như tôm luộc đi ăn sáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nam-thang-binh-an/chuong-11.html.]

.........

Mãi đến khi ngồi cạnh tôi ở ghế sau xe, anh ấy mới sực tỉnh, nhỏ giọng hỏi: "Ba em định đi đến trường cùng chúng ta sao?"

"Ông ấy đi giải quyết vấn đề danh dự của mình."

Anh ấy vẫn chưa hiểu, mãi cho đến khi vào phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm, nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm tất bật lo liệu chưa đầy mười lăm phút đã gọi cả chủ nhiệm khối và hiệu trưởng đến.

Còn ba tôi thì vẫn thản nhiên uống trà.

Lúc này Cố Tu mới nhận ra thân phận của ba tôi không hề tầm thường.

"Ý của ngài là hy vọng cậu học trò này tiếp tục ở lại đây học đúng không ạ?" Giáo viên chủ nhiệm lau mồ hôi, dè dặt lên tiếng.

Cô ta cũng không hiểu sao mối quan hệ vừa mới có được với thư ký thị trưởng lại biến thành lý do của buổi khiển trách.

Cô ta còn tưởng tôi gây chuyện, bèn trừng mắt nhìn tôi.

Ba tôi thấy vậy, lập tức không vui, "Đây là con gái tôi."

Thái độ của giáo viên chủ nhiệm ngay lập tức chuyển từ chán ghét sang kinh ngạc và nịnh bợ, cơn giận không có chỗ trút đành trút lên Cố Tu.

Hành động này khiến ba tôi á khẩu, ông lập tức nói thêm: "Cậu ấy là con rể tôi."

Giáo viên chủ nhiệm nghẹn họng.

Tôi đung đưa tay Cố Tu, nháy mắt với anh ấy.

Ý là, xem ba em hiểu chuyện chưa kìa.

Anh ấy hơi ngượng ngùng mím môi cười, cũng nắm lại tay tôi.

...

"Tôi đến đây không phải để phô trương đặc quyền gì, mà là tôi vừa mới biết có một số người mượn danh tôi làm không ít chuyện xấu, chuyện đó tôi sẽ tự xử lý."

"Chỉ là tôi hy vọng nhà trường vẫn xử lý công bằng, tôi đã tìm hiểu rõ ràng sự việc, Cố Tu là một đứa trẻ ngoan, gặp chuyện như vậy mà không tìm đến nhà trường ngay, điều này đủ để chứng minh giáo dục của các vị có vấn đề."

"Gia đình học sinh bị hại, Trương Duệ, đã được quan tâm và hỗ trợ xin trợ cấp khó khăn chưa? Hay là các người đã xử lý kẻ gây ra vụ việc là Kiều Quán rồi? Chỉ biết ép một học sinh không có gia thế như Cố Tu thôi học, các người đúng là giỏi thật đấy nhỉ?!"

Ba tôi đập mạnh cốc trà xuống bàn, hiệu trưởng nghe mà đầu cũng run lên, nhìn giáo viên chủ nhiệm với ánh mắt vô cùng độc ác.

Chuyện này vốn là giáo viên chủ nhiệm vô danh này một mình giấu cấp trên làm tất cả, nhận tiền, còn lấy danh nghĩa khác để đuổi học người ta, bây giờ lại bắt cả trường phải gánh chịu hậu quả!

"Lát nữa tôi còn có cuộc họp, những việc còn lại sẽ để lão Tiêu giải quyết với các vị."

Loading...