Năm Tháng Bình An - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-09-23 01:20:48
Lượt xem: 2,804
Ba tôi đứng dậy định đi, tôi và Cố Tu vội vàng đi theo.
Để lại một đám hiệu trưởng, chủ nhiệm khối mặt mày tái mét.
Tôi nghe thấy giáo viên chủ nhiệm kia còn nhỏ giọng hỏi, "Lão Tiêu là ai?"
Cái này tôi cũng biết.
Tiêu Bá Viễn, chú Tiêu, hồi nhỏ còn bế tôi nữa.
Hiện là giám đốc Sở Giáo dục thành phố.
......
Chuyện đó tạm thời lắng xuống, tôi cũng không chuyển về trường Nhất Trung nữa, tôi và Cố Tu cùng nhau lên lớp 12.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Cố Tu đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Trước khi ba tôi đi còn nói chuyện với anh ấy một lần, hai người không biết sao lại như hình thành liên minh, nhất quyết không nói cho tôi biết.
Nhưng đến đêm đầu tiên lên đại học ở Bắc Kinh, tôi đã biết họ đã nói gì.
Cái giá phải trả là ngày hôm sau tôi không thể dậy đi học, đ.ấ.m Cố Tu hai cái rồi lại ngủ tiếp.
Chàng trai trưởng thành thành một người đàn ông dường như chỉ trong khoảnh khắc, anh ấy bắt đầu có mục tiêu để phấn đấu, gánh vác trách nhiệm và nghĩ về tương lai của chúng tôi.
Câu chuyện Cố Tu từ đứng cuối lớp vươn lên đỗ đại học A danh giá, đến nhiều năm sau vẫn được các thầy cô năm đó kể lại cho học sinh của họ nghe.
Ba mẹ tôi cũng ngày càng hài lòng về anh ấy.
Việc thành tích của anh ấy cao hơn tôi luôn khiến tôi vừa vui vừa bực.
Vui vì đó là do một tay tôi dạy dỗ.
Bực vì anh ấy lại giỏi hơn tôi.
Tiểu Mỹ bên cạnh đang ăn kem, nước mắt lưng tròng nhìn tôi, "Cậu đừng có khoe khoang nữa được không? Cậu có thi đâu mà có điểm?!"
Ồ, đúng rồi nhỉ, tôi được tuyển thẳng mà.
"Ăn nhanh cái đang cầm trên tay đi, cái này chảy hết rồi, hôm nay ăn hai cái này rồi, cả tuần này không được ăn nữa, không thì đến kỳ lại khóc lóc kêu đau..."
Anh bạn trai đầu gấu, tóc tai dựng ngược như bờm ngựa cuối cùng cũng biến thành một anh chàng bạn trai kiểu "bố già" lải nhải, suýt chút nữa thì kem dâu tây dính đầy tay anh ta.
Lần này, cuối cùng, tôi đã bảo vệ được chàng trai của tôi, chúng tôi cùng nhau bước vào đại học, có một mối tình khiến người khác phải ghen tị.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Sau đó thì sao?
Sau đó dường như dòng thời gian của anh ấy trùng lặp, anh ấy lại biến thành gã đàn ông trưởng thành, điềm đạm, bá đạo và dâm đãng của kiếp trước!
Tôi có phát lại đoạn ghi âm năm đó cho anh ấy nghe cũng vô dụng!
Tôi phát một lần, anh ấy lại "làm" một lần!
Thật là không giữ chữ tín! Không biết xấu hổ!!!
(Góc nhìn của Cố Tu)
Bạn cùng bàn của tôi thật ngốc, bị bắt nạt cũng không nói một lời.
Lại còn phải để tôi ra mặt nữa chứ.
Phiền phức thật.
Nếu không có tôi bảo vệ, cô ấy biết làm sao đây.
Cô ấy hơi mũm mĩm, cười lên có lúm đồng tiền, rất đáng yêu.
Cứ nghĩ là một cô nàng hướng nội, ai ngờ lại thẳng thắn hơn ai hết.
Cứ gọi "chồng chồng", cũng chẳng ngại ngùng gì, còn bảo đám anh em của tôi gọi cô ấy là chị dâu nữa chứ.
Thật sự khó giải quyết.
Tôi miễn cưỡng thích cô ấy một chút vậy, nếu không trông cô ấy có vẻ hơi đáng thương.
Nhưng sau đó cô ấy đã thay đổi, hoặc có lẽ đó mới là con người thật của cô ấy.
Trong sách giáo khoa có một từ gọi là gì nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nam-thang-binh-an/chuong-12.html.]
Mụ già dạy Văn cứ lải nhải mãi.
À đúng rồi, minh châu bị phủ bụi.
Cô ấy luôn muốn tôi học hành, muốn cùng tôi vào đại học.
Nhưng tôi chỉ là một tên du côn nhỏ, có vài anh em thân thiết, ai bị bắt nạt thì trả đũa lại.
Nghèo đến mức không biết ngày nào sẽ không đóng nổi học phí, chỉ là hôm nay giúp người ta khuân gạch, ngày mai đi làm quản lý quán net.
Cô ấy còn chưa đủ tuổi vị thành niên mà đã sống một mình trong căn hộ sang trọng, thậm chí có thể không chút do dự bỏ ra ba mươi vạn để cứu bà tôi.
Tôi không muốn làm cô ấy thất vọng, vậy nên tôi cố gắng học hành.
Khi thấy cô ấy đứng đầu lớp mà vẫn chọn ngồi ở góc khuất cùng tôi, lòng tôi như tràn ngập một cảm xúc khó tả.
Tệ thật, hình như tôi càng ngày càng thích cô ấy rồi.
Nhưng rồi tai họa ập đến.
Ba của Trương Duệ bị tai nạn giao thông, kéo theo hàng loạt sự việc khiến tôi không kịp trở tay.
Ngày tôi bị giáo viên chủ nhiệm thông báo thôi học, tôi đứng từ xa ngoài cửa sổ nhìn cô ấy.
Nhìn thật lâu.
Cuối cùng, tôi cũng hiểu ra chúng tôi là hai người thuộc về hai thế giới khác biệt.
Chết tiệt, chẳng phải tôi đang làm lỡ dở cuộc đời của cô ấy hay sao?
Tôi không buồn thu dọn đồ đạc mà rời khỏi trường luôn.
Đang thay Trương Duệ túc trực ở bệnh viện thì tôi nhận được điện thoại của một người bạn.
Cô ấy đang tìm tôi.
Vừa nhận ra điều đó, dù biết rõ không nên đi, nhưng khi kịp định thần lại thì tôi đã lao ra khỏi bệnh viện.
Tôi tự nhủ với lòng mình, đây sẽ là lần cuối cùng.
Nhưng khi vô tình biết cô ấy sẽ đến dự tiệc sinh nhật của lớp trưởng, tôi vẫn đến đó.
Vì một lý do nào đó, tôi thậm chí còn đánh nhau với Cố An Quốc, người đã có gia đình, để lấy lại giấy tờ nhà và của hồi môn của bà tôi ở quê rồi bán đi.
Ba mươi vạn này vốn là của cô ấy, tôi không có lý do gì để nợ.
Dù cô ấy không thiếu tiền, dù cô ấy có thể dễ dàng mỉm cười tặng người khác chiếc xe hơi trị giá hàng triệu.
Anh chàng đó, cậu lớp trưởng, tôi quên mất tên rồi.
Mà có lẽ cũng không nên coi là người ngoài, người ta học giỏi, gia đình môn đăng hộ đối, biết đâu sau này họ sẽ thành người một nhà, không phải người dưng gì.
Ha, tôi không quan tâm đâu, thật đấy.
Tôi sẽ đợi cô ấy dưới nhà, trả lại tiền rồi biến mất, không bao giờ gặp lại.
Chỉ là vô tình làm rơi đầy tàn thuốc xuống đất thôi.
Sau đó, cô ấy nắm lấy tay tôi, vừa khóc vừa ôm tôi, cô ấy còn hỏi...
Cô ấy hỏi tôi có thích cô ấy không.
Cô ấy vừa khóc, tôi liền luống cuống.
Những lời định nói trước đó về việc không gặp lại nữa hoàn toàn biến mất.
Tôi chỉ biết dỗ dành cô ấy, lo lắng không biết cô ấy có bị ai bắt nạt không.
Những chuyện sau đó nằm ngoài dự đoán của tôi.
Nhưng đến mùa hè tốt nghiệp năm ấy, mọi thứ lại dường như diễn ra một cách tự nhiên.
Bởi vì tôi đã nhớ lại những chuyện của kiếp trước, vợ tôi luôn là của tôi, cô ấy giữ lời hứa, và yêu tôi như cách tôi yêu cô ấy.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, lời hứa của đàn ông thường không đáng tin.
Đặc biệt là trong đoạn ghi âm này.
Bởi vì mỗi lần nghe, tôi lại không thể kiểm soát được mà cảm thấy rằng - Vợ tôi thật sự quá đáng yêu!
_____Hết_____