NĂM THÁNG QUAY ĐẦU - Chương 04
Cập nhật lúc: 2024-10-11 19:34:24
Lượt xem: 136
Tôi lau nước mắt, đẩy hắn ra ngoài.
“Em nói trước cho anh biết em bị làm sao vậy? Ai bắt nạt em?”
Tạ Gia Hành sờ lên mặt tôi lau sạch nước mắt, lúc này mới phát hiện mặt tôi nóng vô cùng.
“Phát sốt?”
Hắn tức giận trợn trắng mắt, lấy ra một cái áo lông thật dài từ trong tủ quần áo, bọc tôi ở bên trong, không ngại phiền toái lau sạch nước mắt lăn xuống trên mặt tôi.
“Trần Kinh Kinh, em cứ bắt anh phải lo lắng cho em mãi như vậy phải không?”
Tôi cọ qua cọ lại trong lòng hắn, hắn cũng mặc kệ nước mắt thấm ướt bộ âu phục của hắn, để mặc tôi phung phí của trời.
“Khó chịu!”
Tôi rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên:
“Đừng khóc nữa, về nhà đi.”
Hắn nâng tôi đứng lên, kéo áo lông vào, ra cửa liền ném tập văn kiện cho trợ lý Tiểu Vương đang mờ mịt đứng ở bên ngoài.
“Gọi Tống Hoài Cẩn đi họp trước đi, tôi có việc.”
Ngồi trên xe không bao lâu, tôi đã ngủ thiếp đi.
Chờ đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, Tạ Gia Hành nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt của tôi.
Trên mặt hắn có đủ loại cảm xúc nói không rõ, hắn đang rối rắm cái gì, suy nghĩ cái gì, tôi cũng không biết được.
Chờ đến khi tôi tỉnh lại, Tạ Gia Hành đang bưng bát cháo vào cửa.
Thái tử gia mười ngón tay không dính nước lại nguyện ý xắn tay nấu cháo cho người ta.
Tôi ho khan hai tiếng, hắn liền đặt bát cháo lên tủ đầu giường.
“Bị bệnh không nói với anh, Trần Kinh Kinh, anh phát hiện bây giờ lá gan em càng ngày càng to hơn rồi đấy.”
Tạ Gia Hành giả bộ tức giận tựa vào tường.
“Gần đây không phải anh khá bận sao, là do em không muốn quấy rầy anh thôi.”
“Quấy rầy cái gì mà quấy rầy?”
Hắn không hề giả vờ giả vịt mà ngồi ở bên giường bưng bát cho tôi ăn cháo.
Tôi chê hắn nấu ăn quá kém, làm tôi chẳng ăn được mấy miếng.
Tạ Gia Hành cười lạnh hai tiếng, nói thẳng không biết điều.
Tôi bưng bát, đưa từng miếng vào miệng.
Tiếng đồng hồ tích tắc đặc biệt vang lên rõ ràng ở nơi trống trải này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nam-thang-quay-dau/chuong-04.html.]
Tạ Gia Hành nhìn tôi chằm chằm, nghiêm mặt, đột nhiên xoa xoa tóc tôi.
“Trần Kinh Kinh, không có gì quan trọng hơn em cả.”
4
Sau khi khỏi bệnh, bạn của Tạ Gia Hành mời hắn đến sơn trang mới mở để ngâm suối nước nóng.
Vì nơi đó đặc biệt yên tĩnh ở nơi hoang vu, tuyết lớn rơi kín con đường nhỏ thông tới nơi đó.
Xe không chạy được nữa, chỉ có thể đi bộ.
Con đường len lỏi trong rừng trúc trụi lủi, bốn phía vắng vẻ không bóng người.
Mấy người bạn của Tạ Gia Hành cãi nhau ầm ĩ đi ở phía trước.
Hắn nắm tay tôi, chậm rãi đi về phía trước.
Tuyết lớn rơi xuống mái tóc đen mềm mại của hắn, thưa thớt rơi vào chóp mũi, thỉnh thoảng hắn sẽ cúi đầu lắc lư, lại thuận tay kéo mũ áo lông của tôi lên đầu.
“Tạ Gia Hành, em không nhìn thấy gì cả!”
Hắn rầu rĩ nở nụ cười thành tiếng.
Tôi nói, hay là hắn cõng tôi đi.
Hắn nói tôi còn cần người hầu hạ sao.
Tôi cực kỳ tức giận, vốn định đưa tay đánh hắn, nào ngờ lại trượt chân.
Tạ Gia Hành hoảng sợ, đưa tay ôm tôi vào lòng ngồi xổm xuống.
“Đau không?”
“Không sao.”
Tôi khẽ hừ một tiếng, chợt nghe hắn thở dài:
“Lên đây.”
Tôi còn muốn cự tuyệt hắn, nào ngờ hắn lại đưa kéo tôi lên lưng.
“Còn lằng nhằng nữa là anh bỏ em ở đây đó.”
Tôi ở trên lưng hắn lắc lư vài cái, hừ hừ vài câu:
“Anh cam lòng sao?”
Bạn của hắn đã sớm đi xa, Tạ Gia Hành không lên tiếng nữa.
Tôi vô tình nhìn lên trên cao, trông thấy mặt trăng sáng ngời.
Khi gió nổi lên lớp tuyết dày, tôi cố ý giày vò Tạ Gia Hành, nói hắn mau ngẩng đầu nhìn ánh trăng đi.