NĂM THÁNG QUAY ĐẦU - Chương 07
Cập nhật lúc: 2024-10-11 19:36:21
Lượt xem: 219
Bên ngoài mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ chói mắt, khiến người ta không mở mắt ra được.
Tôi hít hít mũi, mới nhớ tới đã đau lòng, mới nhớ tới đã rơi lệ.
Nhiều năm như vậy, tôi cho rằng sự thiên vị đó là đặc biệt, chẳng qua là lợi dụng ảo giác của tôi.
Tôi lê người về đến nhà, thu dọn đồ đạc của mình, đặt vé máy bay nhanh nhất, kéo đen toàn bộ phương thức liên lạc của Tạ Gia Hành.
Lúc ngồi trên sô pha, tôi nhìn căn phòng trống rỗng này, cuối cùng mới phát hiện đây chỉ là nhà của một mình tôi, hắn chưa bao giờ ở đây, nơi này chỉ có dấu vết của một mình tôi.
Trước khi đi, tôi xé một nửa tờ giấy trong cuốn sổ của hắn ra khỏi bàn, rút một cây bút nhỏ để viết một vài câu, cuối cùng đè tờ giấy bằng cốc pha lê hắn mua ở Ý.
Lúc lên máy bay đi Los Angeles, tôi vẫn có chút hoảng hốt.
Ba năm, chỉ là một giấc mộng hoàng lương, tỉnh lại là kết thúc.
Nhìn tòa thành trước mắt dần biến thành hư không, tôi lại cúi đầu, chỉ còn lại chút ánh sáng loang lổ.
Rời đi cũng là vì tự do.
Tối muộn hôm đó, Tạ Gia Hành mới về đến nhà, hắn ký kết một hợp đồng lớn, đồng thời cự tuyệt chuyện đính hôn mà mẹ hắn yêu cầu.
Chờ mong đèn đuốc sáng trưng chờ đợi mình, lúc mở cửa ra, cảm giác trống rỗng chợt ập đến.
Tim hắn chợt ngừng lại một giây, cố gắng trấn tĩnh lại đi vào từng phòng tìm kiếm bóng dáng của tôi.
Gọi điện hết lần này đến lần khác đều tắt máy, hết lần này đến lần khác đều không thể kết nối được.
Cho đến khi Tạ Gia Hành nhìn thấy mấy chữ rõ ràng trên tờ giấy đặt trong phòng khách.
[A Hành, tân hôn vui vẻ!]
6
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nam-thang-quay-dau/chuong-07.html.]
Chúng tôi ‘tình cờ gặp nhau’ là vào một mùa xuân năm năm sau.
Lúc trước tôi ở trong nước học cách đầu tư, kỳ thật tôi đã sớm có kế hoạch rời đi. Chỉ là khúc nhạc đệm kia làm cho kế hoạch này đẩy sớm hơn một chút, ông chủ đầu tư đề cử để tôi đến Los Angeles, vì thế tôi thuận lợi đặt chân đến thành phố này.
Liều mạng hơn hai năm, làm một người Hoa muốn đứng vững trong công ty nước ngoài thật sự không dễ dàng. Trong lúc đó bệnh tật lớn nhỏ quấn thân, tôi cũng không rảnh điều trị.
Cuối cùng vào năm thứ ba, tôi đã chuyển đến New York.
Nhiều năm như vậy, tôi liều mạng kiếm chút tiền kia, trên cơ bản đều đầu tư vào bất động sản. Tôi mua được căn chung cư trong tòa nhà cao nhất tại khu Manhattan, hưởng thụ loại cảm giác đứng trên cao, tôi cũng không biết mình đã học được từ ai nữa.
Chuyển công tác đến New York không phải là chuyện tạm thời, tất cả là do tôi tìm được một công việc tốt hơn so với trước đây.
Xem ra trong sách đều chứa kim ốc cả, lời này không sai chút nào.
Tối hôm đó tôi chợt nảy ra ý tưởng, tiện tay kéo áo khoác, đi đôi giày cao gót, tốn mười mấy đô la đứng trên tòa nhà Empire State.
Nhìn xuống đèn đuốc lưu chuyển, thấp thoáng như ban ngày khi nhìn thấy từng khu phố vuông vức, tất cả được xâu chuỗi trong luồng giao thông khổng lồ của thành phố này.
Nửa đêm canh ba, cửa kính bên ngoài vẫn sáng loáng trong màn đêm.
New York là thành phố như vậy đó.
Tôi nghe tiếng bước chân phía sau.
“... Đã lâu không gặp!”
Tôi cực kỳ mẫn cảm với âm thanh này, tựa như từng âm điệu đều khắc sâu trong huyết quản của tôi. Năm đó khi tôi nghe giọng nói này, tôi còn cho rằng hắn đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, nào ngờ đây chỉ là âm mưu của hắn.
Tôi không biết mấy năm nay hắn học được bản lĩnh mặt dày mày dạn này ở đâu, người khác không để ý tới mà hắn còn cố ý tiến tới.
“Ừm, quả thật đã lâu không gặp.”