Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NĂM THÁNG QUAY ĐẦU - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-10-11 19:38:24
Lượt xem: 268

“Sau ngần ấy năm mà em vẫn khóc nhè như vậy.”

 

“Có thể uống thì uống, không thể uống thì trả cho em!”

 

Tôi không đấu với hắn nữa, nằm trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Tôi nghe thấy hắn uống xong bát canh bèn đậy nắp lại, nằm xuống giường.

 

Sau khi im lặng một hồi, hắn nói rằng: “Trần Kinh Kinh, chúng ta làm hòa đi, được không?”

 

Từ ‘được không’ chính là từ tôi hay nói trước đây.

 

Tôi định giả vờ không nghe thấy nhưng hắn lại hung hăng nói: “Anh biết em chưa ngủ đâu.”

 

“Anh sẽ không lừa em nữa!”

 

Tôi cứ nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt rơi xuống.

 

“Cho nên, Tạ thiếu gia lấy cái c.h.ế.t ép buộc người ta sao?”

 

“Em có quyền từ chối mà.”

 

Im lặng thật lâu, tôi nói.

 

“Được!”

 

8

 

Tôi đã hứa sẽ thử với hắn, chỉ thử thôi.

 

Khi chân hắn khỏe lại, chúng tôi lên máy bay về nước.

 

Những năm phiêu bạt bên ngoài chưa từng có một người nào đứng bên cạnh tôi, đã từng có một người dệt cho tôi một giấc mộng đẹp ngắn ngủi, sau đó tôi tự mình rời đi, chỉ lưu giữ lại chút hồi ức.

 

Lúc tới tôi còn nghĩ vạn nhà thắp đèn sáng, vậy mà thế gian này lại không có chỗ cho tôi đặt chân, hiện tại bên cạnh tôi là tên đàn ông quỷ kế đa đoan bắt tôi nhận hết khổ sở, không hiểu sao tôi lại an tâm đến lạ.

 

Tôi vẫn sợ hắn có suy nghĩ khác.

 

Sau khi về nhà tôi không hỏi chuyện nhà bọn họ, lúc hắn gọi điện thoại tới, tôi chủ động rời đi, hắn bận rộn họp ở phòng làm việc, tôi còn không đi lên tầng, hắn xã giao qua lại trong tiệc rượu ở công ty, tôi cũng không tham gia, tuyệt nhiên không đề cập tới mẹ của hắn.

 

Tạ Gia Hành có vẻ rất lo lắng muốn dẫn tôi trở về chính thức gặp mẹ hắn, mấy lần tôi đều từ chối.

 

Tôi nghĩ bây giờ tôi vẫn không xứng làm con dâu nhà họ, tôi cũng không muốn tự mình chuốc lấy khổ đau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nam-thang-quay-dau/chuong-11.html.]

 

Lần này hắn thật tâm thật ý muốn giới thiệu tôi với bạn bè, muốn người trong giới coi trọng, thế nhưng đó không phải thứ tôi muốn.

 

Trước đây tôi đã cố gắng rất nhiều để xứng đáng với hắn, mà hiện tại tôi đã quá mệt mỏi vì nó, thực sự không thể làm thêm một lần nữa.

 

Cứ như vậy năm này qua năm khác, Tạ Gia Hành chậm rãi đền bù hết những khe hở tồn tại giữa chúng tôi trước kia, cho dù sự vụng về của hắn còn không tốt bằng sự giả vờ kia.

 

Tôi tập trung vào đoạn tình cảm gương vỡ lại lành này, mặc dù hiện tại phần lớn người dồn hết sức lực là Tạ Gia Hành.

 

Bây giờ khi hai chúng tôi đi trên đường, người ta đã không còn gọi là ‘anh chị’ nữa mà đã thay bằng ‘cô chú’ rồi.

 

Mỗi lần em trai phát tờ rơi nói như vậy, tôi đều cảm thán với Tạ Gia Hành rằng tôi thật sự già rồi.

 

Khóe mắt đã có nếp nhăn, tôi đã sớm không còn phong thái trẻ trung năm đó nữa.

 

Hắn nói: “Em già cái gì chứ? Anh lớn tuổi hơn em, vậy thì anh còn già hơn cả em à.”

 

Tôi không nói gì nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn dòng xe cộ đông đúc.

 

Đoạn tình cảm này dần được xây đắp theo từng năm, trước kia là tôi liều mạng kéo dài khoảng cách giữa tôi và hắn, hiện tại lại đổi thành hắn dùng tâm ý vụng về chậm rãi biểu đạt chân tình.

 

Trong khoảng thời gian năm năm đó, giật mình như mộng, xuyên qua ngàn năm, hai chúng tôi quay lại ôm lấy nhau, chúng tôi đều có dũng khí, cùng quyết tâm quý trọng lẫn nhau.

 

Tôi nói đùa với Tạ Gia Hành rằng hắn đến độ tuổi trung niên mới lạc đường biết quay về.

 

Hắn cãi cọ rằng hắn mới ba mươi tuổi, nào đã đến độ tuổi trung niên, lát sau lại thầm cảm thấy may mắn vì hắn chưa từng từ bỏ.

 

Khi đó tôi có đăng một bài viết lên mạng xã hội.

 

Có lẽ một ngày nào đó, sẽ không còn những lời thề nguyện, không còn những buổi hẹn hò dưới ánh nến và đóa hoa hồng, nhưng chỉ cần chúng ta vẫn còn bên nhau cho đến khi mái tóc bạc phơ.

 

Bây giờ chúng tôi đang hướng tới hạnh phúc đó.

 

Cho nên thiên hạ có tình nhân, chỉ khi có đủ dũng khí đối diện lòng mình thì mới không phụ lòng chân thành của bất luận kẻ nào.

 

Trên sổ ghi chép trong phòng làm việc của Tạ Gia Hành, lúc anh ngẩn người có viết một câu.

 

Lúc ấy tôi còn cười nhạo hắn, sao lại viết câu mùi mẫn trong tiểu thuyết ngôn tình vậy.

 

Bây giờ xem ra, thật sự là như thế.

 

“Năm tháng có thể quay đầu, may mắn thâm tình bên nhau đến bạc đầu.”

HẾT.

Loading...