Nàng Dâu Nhà Nông - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:13:00
Lượt xem: 242
Huynh trưởng gây ra đại họa rồi!
Huynh ấy lén lấy hết số tiền bán đất mà cả nhà dành dụm cho huynh ấy ăn học, bỏ đi biệt tăm.
Ba ngày sau, huynh ấy mới trở về, kéo theo một cô nương đang ngất xỉu.
Huynh trưởng nói cô nương ấy tên là Vân Nương, là nha hoàn bị chủ nhà cũ của huynh ấy bán đi.
Nàng ấy đã từng giúp đỡ huynh ấy rất nhiều, huynh ấy không thể nhẫn tâm nhìn ân nhân rơi vào chốn lầu xanh ô uế.
Cha mẹ nghe xong thì như già đi cả chục tuổi, run rẩy chỉ tay vào mặt huynh ấy, suýt nữa thì ngất lịm.
Nhưng dù sao thì người vẫn còn tỉnh táo, ngày tháng vẫn phải tiếp tục.
Mẹ nghiêm mặt, kéo tay chân cô nương kia ra xem xét kỹ càng, thậm chí còn cạy miệng nàng ấy ra để xem răng.
Cuối cùng, mẹ mới miễn cưỡng nói: "Tiền trong nhà đều bị con tiêu hết rồi, đừng nói đến việc đi học, đến tiền cưới vợ cũng chẳng còn. Theo ta thấy, cứ coi như con mua nàng ấy về làm vợ vậy."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Huynh trưởng vốn là người hiếu thuận, nghe vậy liền quỳ sụp xuống, thưa với mẹ: "Mẹ, con thật sự chỉ muốn báo ân, con không xứng với nàng ấy. Số tiền đó, sau này con nhất định sẽ kiếm ra trả lại cho gia đình. Xin mẹ đừng làm khó nàng ấy."
Mẹ chau mày, nói với huynh trưởng: "Con tưởng mẹ nhìn không ra sao? Đúng là nàng ta có da thịt mịn màng, hàm răng trắng đẹp, nhưng cùng lắm cũng chỉ là đại nha hoàn của nhà Lâm đại nhân, nói trắng ra vẫn là thân phận nô lệ. Con bỏ tiền ra chuộc thân cho nàng ta, có gì mà không xứng?"
Lâm đại nhân chính là vị quan mà huynh trưởng từng làm công ba năm trước.
Cũng chính là sau khi từ nhà Lâm đại nhân trở về, huynh ấy mới đột nhiên đòi đi học.
Mẹ ta vốn là người hăng hái, mọi chuyện trong nhà đều do mẹ quyết định.
Nhưng lần này, huynh trưởng lại không chịu thỏa hiệp: "Con đã nói rồi, con chỉ muốn báo ân, xin mẹ đừng ép con bất hiếu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-dau-nha-nong/chuong-1.html.]
Huynh trưởng thậm chí còn dùng lời lẽ cứng rắn để uy h.i.ế.p mẹ, khiến bà không thể nhẫn nhịn được nữa.
Mẹ bắt đầu lặp lại chiêu trò quen thuộc: "Số ta thật khổ quá mà! Gả vào Hứa gia nghèo rớt mồng tơi này, giờ đến con trai cũng dám cãi lời ta, ta còn không bằng đ.â.m đầu c.h.ế.t quách cho xong!"
Vừa khóc lóc thảm thiết, mẹ vừa làm bộ muốn lao đầu vào cửa.
Cha cả đời sợ nhất chiêu này của mẹ, cuống quýt nói với huynh trưởng: "Đại Lang, không được cãi lời mẹ con! Việc con lấy vợ lẽ ra phải do mẹ con quyết định!"
Cũng chính lúc nhà cửa đang náo loạn như vậy, Vân Nương bỗng mở mắt ra.
Đôi mắt nàng ấy đẹp đến mức khiến mẹ nhất thời quên cả giận dữ, chỉ ngây người nhìn nàng ấy.
Cả mẹ và ta đều không kìm được mà nuốt nước miếng đánh ực một cái.
Huynh trưởng nói không sai, nhà chúng ta, hình như thật sự không xứng với tiên nữ như vậy.
Vậy mà không ngờ nàng nhìn yếu đuối, vừa tỉnh dậy liền dứt khoát đứng lên, cùng huynh trưởng quỳ xuống một chỗ thưa: "Cha con trước lúc lâm chung có dặn dò, nếu có người có lòng đến chuộc, sẽ gả con cho người đó. Nay đã được chàng đồng ý, cha mẹ chàng cũng bằng lòng, vậy hôn sự này xin nhờ hai vị trưởng bối làm chủ." Thân thể nàng còn yếu, vừa nói đã hơi lảo đảo, huynh trưởng theo bản năng đưa tay ra đỡ, rồi lại như làm chuyện gì thất lễ mà vội rụt tay về.
Huynh ấy mím môi nhìn về phía Vân Nương, trong mắt như có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng cũng chỉ cúi đầu ngầm đồng ý hôn sự này.
Ta mới mười hai tuổi, không hiểu những điều quanh co trong lòng huynh ấy, nhưng ta biết, huynh ấy nhất định yêu Vân Nương tha thiết, trong nhà này phàm là người sáng mắt, e rằng không ai là không biết.
Hôn sự đã định, nhưng tâm tình mẹ vẫn không tốt, cứ đến bữa cơm lại đập phá đồ đạc.
Vị chị dâu tiên nữ kia trước đây sống quen ngày tháng sung sướng, ăn cháo cám vậy mà bị hóc đến chảy m.á.u cổ họng.
Ca ca không dám làm phiền mẹ, liền nghĩ ra cách dậy sớm hơn mẹ đi nhặt trứng gà ở chuồng gà để nấu nướng riêng cho nàng.
Nhưng gà là do mẹ nuôi, mỗi ngày đẻ được bao nhiêu trứng đều đã rõ.