NÀNG LÀ TẦM DƯƠNG? - 12
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:26:20
Lượt xem: 5,372
Nhìn Lưu Ngưng Thâm đầy tàn nhẫn, ta cuối cùng cũng nói ra điều mà ta đã giữ trong lòng suốt hàng chục năm:
"Ngươi nói không sai, công chúa Tầm Dương đúng là bạch nguyệt quang của ngài.
"Nhưng bạch nguyệt quang... là để c.h.ế.t mà."
Lưu Ngưng Thâm nhìn ta đầy khó hiểu.
"Đồ ngu ngốc." Ta khinh bỉ nói, "Đến giờ phút này ngươi vẫn chưa hiểu sao?
"Đối với ngươi, thế giới này chẳng phải là một cuốn sách sao? Ngươi không phải đã nắm rõ từng đặc điểm của nam chính và nữ chính sao? Ta hỏi ngươi, tính cách của hoàng đế là gì?"
Lưu Ngưng Thâm ngây người nhìn ta:
"Ngài... ngài xuất thân hèn mọn, nhưng thâm trầm, nhiều dã tâm, vì quyền lực mà không từ thủ đoạn..."
Nàng đột ngột dừng lại, ánh mắt trừng lớn, không dám tin vào suy nghĩ của mình.
Suốt hàng chục năm, nàng chưa bao giờ nghĩ sâu hơn.
Xuất thân hèn mọn, thâm trầm và có dã tâm, vì quyền lực mà không từ bất kỳ điều gì.
Những gì hoàng đế làm đều thỏa mãn tất cả điều đó.
Trước đây, ngài chỉ là một người nghèo trong hoàng tộc, khi vào kinh không có một ai theo, thậm chí đến người hầu cũng không.
Ở kinh thành, ngài dùng đủ mọi thủ đoạn để đấu lại các tông thất khác và giành được ngai vàng.
Sau khi trở thành hoàng đế, ngài thanh trừng kẻ thù và nắm quyền lực trong tay.
Có vẻ như ngài đã đạt được tất cả, nên ngay cả Lưu Ngưng Thâm, người biết nhiều nhất, cũng không nghĩ sâu thêm.
Giờ đây, nàng mới đột nhiên nhận ra một khả năng.
Cái xuất thân hèn mọn kia... thật sự chỉ là một hoàng tộc nghèo sao?
Vì quyền lực không từ thủ đoạn... liệu có thể hy sinh cả người phụ nữ ngài yêu nhất không?
"Ngươi đã hiểu chưa?" Ta nhìn Lưu Ngưng Thâm đang run rẩy toàn thân, bật cười lớn, "Ngài không phải là tông thất, mà chính là tên thư đồng kia!
"Công chúa Tầm Dương, chính ngài đã g.i.ế.c nàng!"
22
Hãy để ta kể lại từ đầu câu chuyện.
Hơn hai mươi năm trước, công chúa Tầm Dương bảy tuổi.
Nàng sống trong ngôi chùa ngoài kinh thành để cầu phúc cho đất nước.
Đôi khi, nàng trốn khỏi sự canh giữ của cung nữ và thái giám để lên núi chơi.
Và tại đó, nàng gặp một cậu bé.
Cậu bé mặc áo xanh, cầm một chiếc cuốc dính máu, ngất xỉu bên vệ đường.
Công chúa Tầm Dương không thể đưa cậu bé về chùa, nên nàng tìm một hang động và khó khăn lắm mới cõng cậu vào trong.
Sau đó, nàng lén mang một bát cháo nóng đến cho cậu bé uống.
Cậu bé tỉnh lại, thấy cô gái nhỏ mặc cung trang trước mặt, lập tức nhận ra nàng chính là công chúa đang cầu phúc trong chùa.
Họ đã cùng nhau trải qua nhiều khoảnh khắc vui vẻ và trong sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-la-tam-duong/12.html.]
Mỗi ngày, công chúa lén trốn ra khỏi chùa để mang thức ăn cho cậu bé.
Đối với cậu, nàng giống như một vị thần nữ.
Cho đến một ngày, nàng hỏi cậu bé: "Ngày ta cứu ngươi, tại sao ngươi lại cầm một chiếc cuốc?"
Cậu bé sững lại tại chỗ.
Bởi vì chính chiếc cuốc đó, cậu đã g.i.ế.c chủ nhân của mình, rồi chôn hắn ta đi.
Nhánh hoàng tộc này luôn ở xa tận Giang Châu, không có bất kỳ liên hệ nào với kinh thành.
Chủ nhân cũng chỉ mang theo một mình cậu bé đến kinh thành.
Giết chủ nhân, thay thế hắn, sẽ không có ai phát hiện.
Nhưng trong quá trình đó, cậu bé đã bị thương, sau khi chôn cất xong, cuối cùng không còn sức nữa, ngất xỉu bên vệ đường.
Lúc này, khi nhìn vào gương mặt ngây thơ của tiểu công chúa, cậu bé nhận ra rằng sớm muộn gì nàng cũng sẽ phát hiện ra sự thật.
Bây giờ nàng còn quá nhỏ, dù có thấy nhiều manh mối cũng không thể xâu chuỗi lại với nhau.
Nhưng khi nàng lớn lên, nàng sẽ hiểu cậu là loại người gì.
Đến lúc đó, nàng sẽ không còn sưởi ấm cho cậu, không đối tốt với cậu như hiện tại nữa.
Mà sẽ khinh bỉ cậu, căm ghét cậu, sẽ đẩy cậu vào ngục, chứng kiến cậu bị xử tử bằng lăng trì.
Vì thế cậu nghĩ, thà để nàng mãi mãi dừng lại tại thời khắc này.
Dừng lại ở khoảnh khắc đẹp nhất, để ánh trăng Tây Sơn vĩnh viễn chiếu rọi lên cậu.
...
Thời điểm đó, ôn dịch đã bắt đầu lan ra các ngôi làng lân cận, việc lấy được một bộ quần áo của người bệnh rất dễ dàng.
Chỉ cần để nàng chạm vào những bộ quần áo ấy khi tiếp xúc với cậu là đủ.
Nàng từ biệt cậu, trở về cung bằng xe ngựa, đã nhiễm phải ôn dịch.
Nhưng nàng không biết, còn vừa khóc vừa nói với cậu rằng nàng sẽ sớm đến thăm cậu chơi, rằng họ sẽ sớm gặp lại.
Chỉ có cậu bé biết, họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, vĩnh viễn không.
Cậu nhìn theo chiếc xe ngựa chở nàng rời đi, ánh trăng Tây Sơn chưa bao giờ lạnh lẽo đến thế.
...
Cậu đã thành công, khi đến kinh thành, cậu nghe tin nàng đã chết.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ngay cả khi chết, nàng vẫn giúp cậu — bệnh dịch của nàng lây cho thái tử ca ca của nàng. Dù thái tử được các thái y hết lòng cứu chữa, cuối cùng vẫn suy yếu, và qua đời vào năm sau.
Từng bước từng bước, cậu đã trải đường để mình lên ngôi hoàng đế.
Ngai vàng của cậu rất vững chắc.
Đối với thái hậu không cùng huyết thống, cậu hết mực hiếu thuận.
Đối với triều đình, cậu vừa cứng rắn vừa khéo léo.
Cuộc sống tưởng chừng sẽ tiếp tục trôi qua một cách êm ả như vậy, chỉ có trong những giấc mơ, cậu mới nhớ về ánh trăng Tây Sơn, nhớ đến cô bé từng đút cháo nóng cho cậu khi cậu cận kề cái chết.
Cho đến một ngày, thái hậu sai người báo cho cậu:
"Công chúa Tầm Dương, đã chuyển thế trở về."