NÀNG LÀ TẦM DƯƠNG? - 13
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:26:38
Lượt xem: 5,184
23
"Ngươi đã hiểu chưa?"
Trong căn hầm tối tăm, ta nhìn Lưu Ngưng Thâm đang run rẩy.
"Ngay cả khi ngươi thực sự là bạch nguyệt quang của hắn, hắn vẫn có thể g.i.ế.c ngươi thêm một lần nữa.
"Và ngươi không phải. Không chỉ không phải, mà ngươi còn nắm giữ bí mật mà hắn không thể để ai biết.
"Ngươi nói xem, hắn có thể để ngươi sống không?"
Một kẻ xuyên sách như nàng, nhất định phải chết.
Lưu Ngưng Thâm nhìn ta, đột nhiên, đôi mắt nàng trợn tròn.
"Ngươi biết… ngươi biết tất cả.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi thật sự chỉ là cung nữ quét dọn cho công chúa Tầm Dương sao?"
Ta không trả lời.
Nàng sẽ không sống lâu nữa, ta cho nàng biết những điều này, đương nhiên là đã quyết định cho nàng một cái kết.
Trước khi vào đây, ta đã sai người cho nàng uống độc rượu.
Ta nhìn Lưu Ngưng Thâm quằn quại trong đau đớn, cơ thể nàng co rúm lại, không cam lòng mà vùng vẫy.
"Ngươi không cần biết thân phận của ta là gì, ngươi chỉ cần biết rằng, kẻ toàn tri toàn năng xuyên sách như ngươi, cuối cùng lại thua dưới tay kẻ mà ngươi gọi là 'nhân vật phụ'."
24
Lưu Ngưng Thâm đã chết.
Ta không nhìn vào khuôn mặt đầy m.á.u của nàng nữa, xoay người bước lên cầu thang.
Đi ra khỏi hầm, ta nheo mắt nhìn ánh nắng rực rỡ trải dài khắp nơi.
Thái giám bước lên: "Tô quý phi, hoàng thượng đang tìm người."
Ta nhẹ giọng đáp: "Ta biết rồi."
Chiếc váy lộng lẫy kéo lê trên mặt đất, ta hướng về phía ngự thư phòng mà đi.
Trên đường, ta đi ngang qua hồ cá chép, ánh nắng chiếu xuống, mặt hồ lấp lánh như vàng ròng.
Giống như dòng sông ở Giang Châu, ánh nước cùng lung linh như thế.
Ngươi còn nhớ ta đã từng nói gì không? Mọi dòng nước trên thế gian này đều thông với nhau.
Khi ta còn nhỏ, vì ta có đôi mắt âm dương, mẹ và dân làng đều không thích ta.
Vì thế, đây chính là bí mật cuối cùng của câu chuyện này —
Ta không phải là công chúa Tầm Dương.
Thậm chí ta không phải là cung nữ quét dọn trong cung của nàng.
Ta chỉ là một cô gái hái thuốc trên núi, và tất cả những gì thuộc về hoàng thành này vốn dĩ không liên quan gì đến ta.
Điều kỳ diệu duy nhất của ta, chính là vào cái ngày ta ôm t.h.i t.h.ể của Ninh Ninh lao xuống đáy sông, qua vô số dòng nước thông nhau, ta đã nhìn thấy hồn ma của công chúa Tầm Dương.
Đó là một oan hồn, nàng bị mắc kẹt trong hồ cá chép này, kẻ đã g.i.ế.c nàng vẫn sống, nỗi oan khuất của nàng không thể giải tỏa, vì vậy nàng không thể chuyển sinh đầu thai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-la-tam-duong/13.html.]
Thế là ta đã lấy đi ký ức rời rạc của oan hồn đó, một mình tiến về kinh thành.
Bây giờ, mối thù của ta đã được báo xong.
Mối thù cuối cùng, ta đã báo thay nàng.
25
Hoàng thượng ngồi trước cửa sổ, ánh nắng chiếu lên người ngài.
Ta bước đến.
"Hoàng thượng có tóc bạc rồi."
"Đúng vậy, trẫm già rồi, nàng cũng đã già." Ngài nắm tay ta, nhìn ra rừng trúc ngoài cửa sổ, "A Nguyệt, dạo gần đây, trẫm lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi."
Ngài đột nhiên quay sang nhìn ta: "Nàng nói xem, có phải là trẫm không còn sống được bao lâu nữa không?"
Ta cúi mắt xuống: "Hoàng thượng đang độ trung niên, sao lại nói những lời này."
Ngài khẽ cười.
"Thân thể của trẫm, trẫm hiểu rõ nhất." Ngài thì thầm, "Chỉ là đến giờ phút cuối này, trẫm có một câu hỏi muốn hỏi nàng.
"Nàng thật sự... là phải không?"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cuối cùng ngài cũng hỏi ra câu đó, giọng ngài đứt quãng, ta vội đỡ lấy ngài, dùng khăn lau vết m.á.u trên môi ngài.
Ngài thực sự không còn sống được lâu nữa, là một người hái thuốc, ta quá rõ cách làm thế nào để hòa trộn thuốc vào thức ăn, vào hương liệu.
Máu nhanh chóng thấm vào chiếc khăn tay, bị ngài đẩy ra.
Ngài nhìn chằm chằm vào ta: "Trả lời trẫm, rõ ràng nàng đã c.h.ế.t rồi mà, khi đó cả kinh thành đều… khụ khụ, trẫm đã tự mình nhìn thấy nàng..."
Cả kinh thành đều truyền tin nàng đã chết.
Trẫm đã đích thân nhìn thấy quan tài của nàng được chôn xuống đất.
Ngài không nói hết, nhưng ta hiểu.
Ta đứng đó, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào ngài.
Hoàng hôn dần buông xuống, bóng tối bao trùm lấy chúng ta.
Ta nhớ lại lời của Lưu Ngưng Thâm, hóa ra vị hoàng đế trước mắt ta, và oan hồn bị mắc kẹt trong hồ cá chép, chính là nam chính và nữ chính của câu chuyện này.
Đáng tiếc, đây không phải là câu chuyện tình yêu, mà nếu có, thì tình yêu cũng quá ít ỏi.
Giữa hai người họ, chỉ có một kẻ c.h.ế.t hoàn toàn, thì kẻ còn lại mới sống thanh thản.
Ta khẽ nói: "Ta sống sót, đương nhiên là nhờ có hoàng thượng."
Hắn nhìn ta, trong mắt thoáng qua chút d.a.o động.
"Là hoàng thượng đã thay đổi thứ tự tại nghi lễ cầu mưa, giúp ta được vạn dân kính ngưỡng; là hoàng thượng thương xót Thái hậu cô độc lúc cuối đời, phong ta làm công chúa; là hoàng thượng không nỡ với bao nhiêu tình nghĩa giữa ta và ngài, mới để ta thay hình đổi dạng, có được vị trí cao quý trong hậu cung."
Ta nhẹ nhàng nói: "Vậy nên thần thiếp sống sót, tất cả đều nhờ hoàng thượng."
Hắn ho sặc sụa, m.á.u trào ra từ miệng, kèm theo nụ cười cuối cùng: "A Nguyệt, nàng quả thật không để lộ chút sơ hở nào. Phải chăng chỉ đến khi trẫm c.h.ế.t rồi, nàng mới nói cho trẫm biết sự thật?"
Ta không trả lời, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói:
"Hoàng thượng, người xem.
"Mặt trăng thật sáng."