Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NÀNG LÀ TẦM DƯƠNG? - 8

Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:24:16
Lượt xem: 3,896

14

 

Ta ngồi trong cung điện ẩm thấp và lạnh lẽo suốt đêm.

 

Ta tỉ mỉ gỡ rối mọi manh mối, và từ đó phát hiện ra nhiều sự thật mà ta chưa từng biết.

 

Bỗng chốc, ta nhận ra rằng, ta không hề tụt lại phía sau Lưu Ngưng Thâm.

 

Thậm chí chúng ta có thể đang đi trên một con đường sai lầm, ai quay đầu trước sẽ có được một tia hy vọng.

 

Ta gọi Vương Phúc Hải: "Ngươi hãy đi đi."

 

Ông ngây người: "Gì cơ?"

 

"Dùng tình cảm giữa ngươi và Thái hậu để rời khỏi nơi này." Ta nói, "Sau đó truyền bá những lời ngươi nói tối qua."

 

Ông không chịu, ta đè vai ông lại: "Ngươi đã nói rằng ngươi muốn giúp ta."

 

Vương Phúc Hải rời đi.

 

Ông là người rất giỏi lan truyền lời đồn, chẳng mấy chốc, cả cung đình đều biết rằng, ông không thực sự tin ta là công chúa Tầm Dương, mà là vì đã chịu sự xúc phạm của Lưu Ngưng Thâm.

 

Gần như cùng lúc đó, phía Lưu Ngưng Thâm cũng tìm được chứng cứ:

 

Một lão cung nữ đã rời cung từ lâu quay lại làm chứng, nói rằng năm xưa trong cung của công chúa Tầm Dương từng có một tiểu cung nữ phụ trách quét dọn, trông rất giống ta.

 

Thời kỳ đó ôn dịch hoành hành, nhiều cung nhân bị nhiễm bệnh và bị đuổi khỏi cung. Có lẽ tiểu cung nữ này chính là một trong số đó.

 

Nàng rời kinh thành, đến Giang Châu trở thành một cô gái hái thuốc, rồi sau nhiều năm quay lại, giả mạo thân phận công chúa Tầm Dương.

 

Điều này giải thích tại sao ta biết nhiều chuyện về công chúa Tầm Dương như vậy.

 

Ngay lập tức, khắp hoàng cung, ai ai cũng chờ xem ta sẽ c.h.ế.t như thế nào.

 

Ta ngồi trong biệt viện, nhìn ra ngoài trời lúc hoàng hôn.

 

Đã đến lúc rồi.

 

15

 

Người đầu tiên đến thăm ta là Thẩm Triệu.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Giữa chân mày hắn ẩn chứa sự u sầu:

 

"A Nguyệt."

 

Hắn gọi ta, nhưng ta không đáp lại.

 

"Ta đã hiểu tất cả." Hắn khẽ nói, "Có phải vì nàng vẫn muốn ở bên ta nên mới giả mạo làm công chúa Tầm Dương không?"

 

Dù tình cảnh đã vô cùng tồi tệ, nhưng ta vẫn không nhịn được cười.

 

Hắn không hiểu ta cười gì, tiến thêm một bước, thành khẩn nói: "A Nguyệt, nàng không nên đối đầu với Ngưng Thâm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-la-tam-duong/8.html.]

"Bây giờ hãy đến trước mặt hoàng thượng và Thái hậu mà tạ tội, có lẽ Thái hậu sẽ nhớ đến việc nàng từng quét dọn trong cung của công chúa mà tha cho nàng một mạng."

 

Hắn nói: "Ta cũng sẽ cố gắng cầu xin cho nàng."

 

Ta bật cười lớn: "Cầu xin cho ta? Thẩm Triệu, ngươi là cái thứ gì mà dám cầu xin cho ta?"

 

Sắc mặt hắn dần đỏ lên: "Ta là trưởng tử chính phòng của nhà họ Thẩm, cũng là phò mã của công chúa, Thái hậu và hoàng thượng sẽ…"

 

Ta cắt lời hắn: "Họ Thẩm sao? Nếu không phải vì Thẩm gia sa sút, ngươi sẽ chẳng vội vàng g.i.ế.c con gái chúng ta chỉ vì nghe tin Lưu Ngưng Thâm là công chúa. Thân phận công tử Thẩm gia của ngươi chẳng qua là một trò cười."

 

Mặt Thẩm Triệu tái nhợt.

 

"Còn về việc làm phò mã…" Ta cười rạng rỡ hơn, "Ngươi thật sự nghĩ Lưu Ngưng Thâm sẽ gả cho ngươi sao?

 

"Ngươi còn nhớ lời nàng từ chối ngươi năm xưa không? Ngươi chỉ là nam phụ, Thẩm Triệu à.

 

Nam phụ là gì? Chính là kẻ si tình một cách ngu ngốc, còn nàng thì vô tình, ngươi đợi nàng, còn nàng trốn chạy."

 

Mặt mày Thẩm Triệu càng lúc càng xám xịt.

 

Hắn cũng đã cảm nhận được điều này.

 

Gần đây, Lưu Ngưng Thâm cứ quấn quýt bên cạnh hoàng đế, cười nói vui vẻ.

 

Nàng khoác tay hoàng đế, gọi ngài là "hoàng huynh" với giọng điệu thân mật, kiểu dáng đáng yêu ấy chưa bao giờ dành cho Thẩm Triệu.

 

Thẩm Triệu nhìn họ, vẻ mặt vừa cay đắng vừa đau khổ.

 

"Đừng lo lắng, Thẩm lang." Ta cười nhạt, "Sau này khi ta trở thành công chúa, sẽ cưới ngươi làm phò mã."

 

"Nàng… nàng vẫn còn yêu ta sao?" Thẩm Triệu ngẩn ra, rồi cúi đầu, "Thôi vậy, nàng giờ còn khó bảo toàn mạng sống, làm sao còn có thể trở thành công chúa?"

 

Hắn thất vọng bỏ đi.

 

Ta nhìn theo bóng lưng hắn, lạnh lùng cười trong lòng.

 

Ta nhấc lên chút bột chì xanh, đối diện chiếc gương đồng, vẽ lông mày cho mình.

 

Cung nữ canh giữ ta cười khinh bỉ: "Hắn đi rồi, giờ ngươi mới bắt đầu trang điểm à?"

 

"Ta trang điểm đâu phải vì hắn." Ta mỉm cười nhạt, "Chút nữa sẽ có khách đến thăm."

 

Cung nữ ngây người: "Biệt viện này giờ còn cô quạnh hơn cả lãnh cung, ai thèm đến thăm ngươi?"

 

"Dĩ nhiên là người muốn xem ta chết." Hầu như vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng báo.

 

"Công chúa Tầm Dương giá lâm—"

 

16

 

Lưu Ngưng Thâm đã đến.

 

Nàng vẫn đẹp như vậy, thậm chí so với lần gặp trước còn lộng lẫy hơn rất nhiều.

 

So với nàng, ta tiều tụy, xương xẩu.

Loading...