Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NÀNG TIÊN CÁ BỎ TRỐN - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-05-18 19:40:58
Lượt xem: 240

Tôi mỉm cười nói: “Tôi không sao, lần này tôi tìm cô là vì muốn nhờ cô một việc.”

 

“Cô nói đi.”

 

Tôi kể cho cô ấy nghe về mối quan hệ của tôi với Lục Cảnh Nhiên, cuối cùng nói thêm: “Trước khi đến đây tôi đã kiểm tra, phát hiện ra nhà họ Trình và nhà họ Lục không có hợp tác gì. Tuy cô và Lục Cảnh Nhiên là bạn học nhưng hai người đã nhiều năm rồi không liên lạc.”

 

“Vậy cô sẽ giúp tôi chứ?”

 

Nhưng sự quan tâm lúc này của Trình Ý lại là: “Cô không thích Lục Cảnh Nhiên à?”

 

Tôi hơi bối rối nhưng vẫn gật đầu:

 

“Tôi không thích anh ta, cha tôi vì cứu gia tộc mà dâng tôi cho anh ta, anh ta đối xử với tôi rất tệ, làm sao tôi thích anh ta được chứ.”

 

“Trước đây tôi không dám trái lời anh ta, nghe theo mọi lời sai bảo của anh ta chỉ là vì gia tộc tôi nằm trong tay anh ta, tôi buộc phải nghe lời.”

 

Nếu muốn nói sâu hơn, thì không những không yêu mà tôi còn hận Lục Cảnh Nhiên.

 

Trình Ý vỗ bàn: “Được, tôi đồng ý với cô!”

 

“Mặc dù bây giờ tôi không phải người quản lý gia đình nhưng tôi sẽ cầu xin anh trai tôi và anh ấy nhất định sẽ giúp đỡ.”

 

Tôi mỉm cười và nói: “Cảm ơn cô, cô chính là người bạn đầu tiên của tôi.”

 

Tôi lại nhìn Bạch Xuyên, người chưa bao giờ nói chuyện, bây giờ bề ngoài anh ta trông giống một vị sếp lớn.

 

“Anh có khỏe không?”

 

Anh ta cũng là thú nhân đầu tiên mà tôi chữa trị.

 

Bạch Xuyên cười: “Rất tốt, tôi còn chưa có dịp được trực tiếp cảm ơn cô.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-tien-ca-bo-tron/chuong-15.html.]

 

Tôi vội xua tay.

 

Không biết có phải vì khí chất hay không mà Bạch Xuyên khiến tôi có chút sợ hãi.

 

Trình Ý chính nghĩa vỗ n.g.ự.c nói: “Sau này nếu có vấn đề gì thì đến tìm tôi, nếu có thể làm được thì tôi nhất định sẽ giúp.”

 

Tôi gật đầu: “Được.”

 

Trò chuyện một hồi, tôi đứng dậy chào tạm biệt Trình Ý và Bạch Xuyên.

 

Có sự giúp đỡ của Trình gia, tôi nghĩ Cố Tắc sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

 

Vài ngày sau, Cố Tắc gửi tin nhắn thông báo rằng anh ấy thắng rồi.

 

Tôi chân thành cảm thấy hạnh phúc.

 

Bây giờ chỉ cần chân của anh ấy được chữa khỏi, tôi và các thành viên trong tộc sẽ không còn phải lo lắng về sự sống còn nữa.

 

Tôi cũng có thể kiếm tiền bằng cách cứu người và chữa bệnh như dì tôi đã làm.

 

Càng nghĩ về nó, tôi càng cảm thấy cuộc đời của mình trở nên tươi sáng hơn.

 

Buổi tối, Cố Tắc trở về.

 

Tôi vội chào đón anh ấy nhưng vẫn không nói gì.

 

Tôi muốn cho anh ấy một bất ngờ.

 

Cố Tắc nhìn tôi cười: “Vui đến thế à.”

 

Tôi gật đầu thật mạnh.

Loading...