Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NÀNG TIÊN CÁ BỎ TRỐN - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-05-18 19:41:44
Lượt xem: 225

“Em đã ăn cơm chưa?”

 

Tôi lắc đầu, tôi muốn đợi anh ấy.

 

“Vậy thì ăn trước đi, ngày mai bắt đầu đợt điều trị thứ hai.”

 

Trên bàn ăn, Cố Tắc trông tao nhã và trầm tĩnh.

 

Tôi lấy điện thoại ra.

 

[Anh đã có ý định tranh đoạt vùng nước với nhà họ Lục từ rất lâu rồi à?]

 

Cố Tắc đọc xong, buông đũa xuống, lau miệng rồi nói: “Ừ.”

 

“Lúc đó anh không thể mời em đến đây, hơn nữa anh biết người thân của em nằm trong tay của Lục Cảnh Nhiên, anh muốn cướp lấy vùng nước, để em đến chữa bệnh cho anh.”

 

Anh ấy ngập ngừng hỏi tôi: “Anh… độc ác lắm phải không?”

 

Tôi vội vàng lắc đầu.

 

[Anh rất tốt, vì lúc đó Lục Cảnh Nhiên không cho phép tôi chữa bệnh cho người khác, anh và Lục Cảnh Nhiên lại là kẻ thù không đội trời chung, tôi sợ người thân của mình gặp nguy hiểm nên đành phải từ chối anh.]

 

Cố Tắc cười: “Anh biết.”

 

Nói xong anh ấy ra hiệu cho vệ sĩ.

 

Vệ sĩ lấy một tập tài liệu và đưa cho tôi.

 

Cố Tắc nói: “Đây là khế ước vùng nước kia, từ nay về sau nó là của em.”

 

Tôi kinh ngạc nhìn Cố Tắc.

 

Mảnh giấy mỏng trong tay tôi nặng tựa ngàn vàng.

 

[Nhưng tôi vẫn chưa chữa khỏi cho anh.]

 

“Anh tin em.”

 

10

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-tien-ca-bo-tron/chuong-16.html.]

 

Khi mang bản hợp đồng về phòng, tôi vẫn còn đắm chìm trong sự ngạc nhiên.

 

Không thể tin được, người cá như tôi... được tự do dễ dàng như vậy sao?

 

Tôi tự do rồi!

 

Không cần lo lắng về sự an toàn của gia tộc, cũng không cần phải thỏa hiệp để phục vụ người khác.

 

Không còn nữa, không còn nữa.

 

Khi tôi nghĩ về điều đó, nước mắt tôi rơi xuống.

 

Tôi cẩn thận và trịnh trọng cất bản hợp đồng đi, sau khi chữa khỏi chân cho Cố Tắc, tôi định cầm bản hợp đồng quay lại nói với cha và người thân rằng chúng ta không cần phải sợ hãi nữa.

 

Đêm nay, ngay cả những giấc mơ cũng thật ngọt ngào.

 

Sáng sớm hôm sau, tôi đến phòng Cố Tắc.

 

Anh ấy cũng đã sẵn sàng: “Bắt đầu đi.”

 

Tôi gật đầu thật mạnh.

 

Nỗi đau của việc kích hoạt kinh mạch bằng thuốc vượt xa việc tạo hình chân.

 

Vừa mới bắt đầu, khuôn mặt anh ấy đã tái nhợt vì đau đớn.

 

Thấy vậy, tôi hít một hơi thật sâu và mở miệng.

 

Tiếng ca nhẹ nhàng tuôn ra, cố gắng hết sức để an ủi Cố Tắc.

 

Anh ấy ngạc nhiên nhìn tôi: “Em ổn chứ?”

 

Tôi gật đầu và không ngừng hát.

 

Sắc mặt Cố Tắc khá lên một chút, cũng không còn khó chịu như trước nữa.

 

Việc kích hoạt kinh mạch không thể hoàn thành ngay lập tức, nếu không Cố Tắc sẽ không thể chịu đựng được, mọi việc cứ phải từ từ.

 

Loading...