Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NÀNG TIÊN CÁ - CHƯƠNG 1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-11-04 21:49:27
Lượt xem: 9

Tôi sinh ra trong vỏ trứng.

Tôi biết sự thật này lúc 8 tuổi, khi ấy cô giáo đang hướng dẫn mọi người tập duyệt cho buổi biểu diễn văn nghệ. Tôi được giao đóng vai nàng tiên cá trong vở kịch "Nàng tiên cá". Tôi nhảy ra khỏi bể cá khổng lồ, dưới ánh đèn sân khấu, nước nhuộm đủ màu sắc, và tôi cũng thế. Cảm giác bọt biển dính trên người thật khó chịu, tôi cố gắng bắt chước dáng đi vụng về nhưng đầy nỗ lực của nàng tiên cá trong truyện cổ tích, tưởng tượng cơn đau thấu xương khi uống thuốc biến đổi, vung tay nhón chân rồi chìm vào làn nước lặng im không gợn sóng sau khi tắt đèn.

Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy. Trong bài phát biểu tổng kết của ban giám hiệu, tôi được chọn làm đại diện học sinh lên sân khấu. Cô hiệu trưởng dịu dàng, hiền từ vuốt mái tóc ướt sũng của tôi, khóe mắt cong cong ẩn chứa nét mặt khó đoán. Cô mỉm cười, nâng tà váy tôi lên và nói: "Rất đẹp."

Cô lại hắng giọng, mở màn hình holographic trước mặt mỗi người, nghiêm nghị tuyên bố: "Các em học sinh có mặt tại đây hôm nay, hãy nhớ kỹ, ngày hôm nay sẽ là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời các em."

"Giống như mỗi nhân vật trong truyện cổ tích đều có sứ mệnh của riêng mình, chúng ta cũng sẽ nhận được sứ mệnh do 'vỏ trứng' ban tặng."

Tôi nghe thấy có người nói: "Chúng ta là những điều kỳ diệu được sinh ra từ 'vỏ trứng'."

Họ gọi nó là "vỏ trứng" vì hình ảnh hiển thị trên màn hình trông giống hệt một quả trứng, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Nhìn nó, tôi lại nhớ đến quả trứng luộc chẳng bao giờ thay đổi mỗi sáng, bóc lớp vỏ mỏng là thấy lòng đỏ tươi rói. Cô hiệu trưởng có hẳn một thuật ngữ chuyên môn để gọi nó, nhưng tôi không hiểu. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn những người đứng dưới khán đài, những cái đầu lố nhố chen chúc như dòng sông cuồn cuộn, tất cả đều cúi đầu nhìn khuôn mẫu bình thường kia với vẻ mặt nghiêm trang và lãnh đạm.

Màn hình giữa lời lải nhải của cô hiệu trưởng chợt lóe lên một dòng chữ nhỏ. Cô ra hiệu cho mọi người nhìn vào đó và nói: "Hãy nhớ kỹ dòng chữ trước mặt các em."

Khước thán thế sự bỉ nhân tình, hình đồng mạch lộ nhân hà cố

Nói rồi, cô khoác vai tôi, vân vê lọn tóc còn vương những giọt nước. Hơi thở nóng rực phả vào tai khiến tôi bất giác ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt dò xét trong nụ cười của cô. Cô nhìn tôi chằm chằm, đọc to sứ mệnh dành riêng cho tôi - "Là nàng tiên cá, hãy diễn thật tốt vở 'Nàng tiên cá'."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-tien-ca/chuong-1.html.]

"Em được sinh ra là vì câu chuyện này", cô khẽ tuyên bố, giọng nói đơn giản mà chắc chắn.

Ánh đèn sân khấu trắng chói mắt. Cô hiệu trưởng bất ngờ bế bổng tôi lên, bộ trang phục ướt sũng vẽ nên một đường cong chẳng mấy đẹp mắt trên sân khấu. Cô giữ chặt tôi, hôn lên má tôi một cách trìu mến, rồi vẫy tay kết thúc buổi biểu diễn.

Tôi quay người bước xuống theo các nhân viên kỹ thuật, còn chưa kịp sấy khô tóc đã thấy họ đẩy bể cá khổng lồ về phía phòng ngủ của tôi. Bể cá to lớn, nước bên trong lặng lẽ sóng sánh, thi thoảng lại tràn ra ngoài. Tôi bước trên vệt nước loang lổ, nhìn thấy qua hình phản chiếu đôi bàn chân trắng đến mức có thể nhìn rõ cả mạch m.á.u bên dưới lớp da mỏng.

Tôi nghĩ, tôi không có đuôi cá, đây là chân, một đôi chân của con người, thứ mà nàng tiên cá trong truyện cổ tích khao khát có được. Tôi chưa từng nhìn thấy biển, vậy mà lại phải coi bể cá trước mặt là nhà. Nó không có màu xanh như miêu tả trong sách, cũng chẳng có tiếng gió rì rào của thế giới ấy, càng không có những chú chim biết hót cho nàng tiên cá nghe. Tôi chưa từng thấy những thứ đó, vậy mà lại phải dành cả đời để theo đuổi.

Tôi lại nhìn bể cá, nó vừa rộng lớn lại vừa chật hẹp, đủ lớn để chứa đựng cả cơ thể tôi vụng về múa may bên trong, cũng đủ nhỏ để chỉ cần một cái liếc mắt là thấy thành bể lạnh lẽo. Đây là biển của tôi sao? Biển của nàng tiên cá cũng thế này sao?

Nghĩ vậy, tôi liền hỏi các nhân viên xung quanh: "Biển trông như thế nào ạ?"

Họ khựng lại, quay đầu nhìn tôi với ánh mắt vô hồn, chẳng có chút cảm xúc nào trong đôi mắt đen láy ấy. Không ai lên tiếng, cả thế giới im lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt từ bể cá. Một lúc sau, họ lại quay đi, tiếp tục điều khiển mọi người khiêng bể cá. Không một ai trả lời tôi. Sự tồn tại và cảm xúc của tôi cũng giống như giọt nước kia, bị ném lên cao rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Từ hôm đó, tôi có được căn phòng đơn lớn nhất trường, chỉ vì nó đủ lớn để chứa đựng "biển cả" trong suốt của tôi.

Tôi bị buộc phải mặc chiếc đuôi cá nặng nề mỗi ngày, quẫy nước tạo nên những tia nước vô hồn, rồi lại phải giả vờ làm nàng công chúa yếu đuối dưới nước. Nước trong bể thi thoảng lại tràn vào mũi miệng tôi, nhạt nhẽo như chính màu sắc của nó. Tôi nuốt xuống, đầu óc choáng váng, rồi lại cảm nhận vị ngọt nhàn nhạt nơi đầu lưỡi - đó là nước tinh khiết có thể uống được.

Loading...