Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NÀNG TIÊN CÁ - CHƯƠNG 4

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-11-04 21:58:29
Lượt xem: 5

Tôi và cô ấy im lặng suốt quãng đường. Mãi cho đến khi bên ngoài cửa sổ xe mờ ảo cát bụi hiện ra một mảng màu xám xịt, cô ấy mới ngừng hút thuốc. Lần này, cô không phủi tàn thuốc lên người tôi nữa, mà thở phào nhẹ nhõm, rồi cất giọng đều đều nói với tôi: "Chào mừng đến với thế giới thực."

"Những kẻ bảo hộ đã xây dựng nên Utopia, nơi đó là thánh đường của trật tự và máy móc, còn nơi đây là nền văn minh hoang sơ và chân thực nhất."

Dư Nhị nói với tôi rằng, những con người sinh ra từ "vỏ trứng" như chúng tôi là thú cưng để những kẻ thống trị ở Utopia gửi gắm tình cảm. "Vỏ trứng" có thể thiết lập ngoại hình và "sứ mệnh" khi sinh ra. Nếu họ muốn có một cậu con trai thiên tài vật lý, "vỏ trứng" sẽ tạo ra một thiên tài vật lý bẩm sinh, có thể làm thí nghiệm và nghiên cứu. Nói một cách đơn giản, cỗ máy này có thể tạo ra những con người có ngoại hình và tài năng hoàn hảo theo yêu cầu của người đặt hàng, nhưng không thể tạo ra sự sống thực sự. Vì vậy, mỗi người được sinh ra đều phải trải qua quá trình nuôi dưỡng trong tử cung thật sự, điều này cũng dẫn đến việc những kẻ thống trị tàn nhẫn chiếm đoạt và bóc lột tầng lớp thấp kém hơn.

Mỗi khi đến buổi biểu diễn văn nghệ năm 8 tuổi, những sinh mệnh được lọc bởi dữ liệu mới bắt đầu có ý thức. Cuộc sống 8 năm trước đó hầu hết đều do dữ liệu tạo nên. Trong thế giới tinh thần mơ hồ của họ, hai chữ "sứ mệnh" được khắc sâu vào năm đó, khiến họ xoay vòng như con quay theo quỹ đạo đã định sẵn.

Tôi được tạo ra để vào vai nàng tiên cá trong vở kịch "Nàng tiên cá". Đó là cách cô hiệu trưởng tưởng nhớ người con gái đã mất của mình. Con gái cô từ nhỏ đã rất thích cuốn tiểu thuyết này, vì quá khao khát được nhìn thấy biển, cô bé đã lén ra khỏi trường lúc mẹ không để ý rồi gặp tai nạn qua đời. Trong di vật của con gái, cô hiệu trưởng chỉ tìm thấy duy nhất cuốn "Nàng tiên cá". Cô căm hận biển cả, nỗi đau ngày càng chồng chất, cho đến khi đọc được nhật ký của con gái, cô mới biết ước nguyện lớn nhất lúc sinh thời của con bé là được nhảy trọn vẹn điệu múa này trên sân khấu.

Và thế là tôi được sinh ra.

Những người như chúng tôi, một khi khiến chủ nhân không vui, sẽ bị đưa vào phòng cấm túc mà tôi từng bị giam, một tháng sau sẽ bị nhà trường xóa sổ, mang đi tiêu khiển rồi vứt bỏ.

Hai nền văn minh hoàn toàn khác biệt, bên trong và bên ngoài, khinh thường lẫn nhau. Cả hai bên đều đang trong cuộc chiến, và trong trận chiến vừa rồi, rõ ràng phe của Dư Nhị đã thắng. Dư Nhất giả dạng Số Một trà trộn vào trường học, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi cố tình gây chuyện để bị đưa vào phòng cấm túc. Họ đã sớm phối hợp từ trong ra ngoài, nắm rõ mọi thứ về những kẻ thống trị kiêu ngạo, lười biếng, chỉ biết hưởng thụ. Sai lầm duy nhất có lẽ là phát s.ú.n.g chí mạng mà Dư Nhất trúng phải khi đang né tránh.

Tôi không nhìn ra được trong mắt Dư Nhị có ẩn chứa nỗi buồn hay không. Cô ấy luôn bình tĩnh chỉ huy mọi người tiến về phía trước. Giống như anh trai mình, cô ấy cũng có đôi mắt đẹp ấy, chỉ là mái tóc rối bù, người đầy vết thương.

Khước thán thế sự bỉ nhân tình, hình đồng mạch lộ nhân hà cố

Sau khi nói xong những điều này, Dư Nhị lại lấy ra một điếu thuốc. Cô ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của tôi, rồi dừng lại. Mảng màu xám xanh ngoài cửa sổ xe ngày càng lớn dần, cô ấy tiện tay quệt đất cát trên người lên mặt tôi, nói ngắn gọn: "Đừng quá nổi bật."

Mảng màu xám đó chính là căn cứ của họ. Tôi được đưa đến chỗ ở của Dư Nhị. Sau khi dẫn tôi vào phòng, cô ấy từ chối lời mời tham gia tiệc ăn mừng chiến thắng, thay vào đó dành ra bốn tiếng đồng hồ để phổ cập kiến thức cho tôi.

Cô ấy nói: "Ở đây, em không còn là bất kỳ nhân vật nào mà người ta yêu cầu nữa, em chỉ là chính em. Em nên tự đặt cho mình một cái tên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-tien-ca/chuong-4.html.]

Tôi nhìn cô ấy, mím môi, vẫn khăng khăng hỏi: "Biển ở đâu? Hoàng tử ở đâu?"

Khóe môi Dư Nhị đang hơi nhếch lên bỗng cứng lại, cô ấy tức giận đến mức cau mày, hết lần này đến lần khác sửa lời tôi. Nhưng tôi cứ như cố tình chọc tức cô ấy, liên tục hỏi hoàng tử ở đâu, biển ở đâu. Tôi muốn đi tìm họ.

Lý trí gào thét, thúc giục tôi chấp nhận mọi thứ hiện tại, bởi vì đây mới là sự thật. Nhưng tôi đã không còn phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo. Cô ấy phá tan thế giới mà tôi đã sống hàng chục năm qua, giống như tước đoạt nguồn nước của nàng tiên cá, tôi đánh mất ý nghĩa tồn tại của chính mình.

Cô ấy đưa tôi đến thế giới thực sự trên đất liền, tôi rõ ràng có chân, nhưng dường như không thể bước đi được nữa.

Dư Nhị có vẻ chán nản, cô ấy lại lấy ra bao thuốc. Giữa làn khói mờ ảo, cô ấy nghiêm túc hỏi tôi một lần nữa: "Rốt cuộc là điều gì khiến em không thể chấp nhận? Chị không hiểu."

Tôi khẽ đáp: "Em không có điểm tựa cho ý nghĩa tồn tại của mình."

"Em cần một đại dương, hoặc một hoàng tử, dù chỉ là một lọ thuốc của mụ phù thủy, chúng vẫn có thể chứng minh rằng em không bị chính mình g.i.ế.c chết."

"Em như một tờ giấy trắng mỏng manh, dễ rách. Ban đầu có người vẽ lên đó một con cá, vậy thì cần có người vẽ thêm một đại dương, một hồ nước, hoặc một bể cá khổng lồ."

"Hoặc là một hoàng tử khiến con cá hóa thành nàng tiên cá và mê đắm."

Nghe xong, Dư Nhị im lặng rất lâu, lâu đến mức tàn thuốc rơi hết xuống đất. Cô ấy vẫy tay với tôi, lục lọi trong tủ đầu giường một hồi, khoác áo rồi bước ra ngoài. Trước khi đi, cô ấy nói: "Chờ chị về."

Vậy là tôi ngồi yên trên ghế, lặng lẽ chờ đợi. Hai tiếng sau, cô ấy đẩy cửa bước vào. Màu vàng úa bất biến bên ngoài giờ đây được phủ thêm một lớp đen dày đặc, gió cát vẫn dữ dội. Cô ấy đứng quay lưng về phía cơn gió gào thét, mái tóc vàng óng ánh nổi bật.

Dư Nhị trông tả tơi vì gió thổi, nhưng cô ấy không quan tâm đến hình ảnh của mình, đưa tay về phía tôi, nghiêm trang và long trọng như một bức tượng.

Loading...