Ngầm hiểu - 3
Cập nhật lúc: 2024-06-15 21:15:09
Lượt xem: 2,400
Cánh tay Cố Uyên Trạch lười biếng đặt lên lan can sắt, nghiêng đầu nhìn Thẩm Nghi đeo băng đô tai thỏ. Cuối cùng anh ta giơ một tay lên, giữ lấy cằm Thẩm Nghi cố định lại, tay kia nhẹ nhàng đỡ gáy cô ta hơi ngửa về phía sau một chút, thuận tiện hôn xuống.
Hai bóng người quấn quýt hôn môi nhau dần dần mờ nhạt đi theo vòng quay dần lên cao. Cố Uyên Trạch chủ động, cũng không có ý định buông ra.
Dưới ánh mặt trời chói mắt, nước mắt tôi không ngừng rơi. Nhưng tôi nhất định không chịu chớp mắt cho đến khi vòng quay cao đến mức tôi không còn nhìn thấy rõ bóng người bên trong nữa.
Tôi đột nhiên như phát điên, lấy điện thoại gọi cho Cố Uyên Trạch. Cuộc gọi đầu tiên là bị anh ta tắt đi. Tôi bật khóc tiếp tục gọi lại. Sau vài cuộc gọi liên tục, đầu dây bên kia đã bắt máy.
Là Thẩm Nghi.
“Chị Miên Miên” Giọng nói của cô ta có vẻ không vui khi bị người khác quấy rầy nhưng vẫn cố gắng duy trì lễ phép: “Tổng giám đốc Cố đang họp, chị có việc gì sao?”
“Đưa điện thoại cho anh ấy.”
“Anh ấy đang không tiện nghe máy,”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Cô không hiểu tiếng người sao? Đưa điện thoại cho anh ấy!”
Thẩm Nghi không nói một lời đưa điện thoại cho Cố Uyên Trạch. Giọng nói của anh ta từ ống nghe truyền đến nghe hơi khàn khàn.
“Miên Miên, có chuyện gì vậy?”
Tôi nhìn chằm chằm vào vòng đu quay đã lên tới đỉnh, nhẹ giọng hỏi: “Phong cảnh ở trên đỉnh núi có đẹp không?”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.
“Cố Uyên Trạch, nếu không phải em gọi cuộc điện thoại này tới, có phải anh muốn cầu nguyện được sống bạc đầu bên nhau với cô ta đúng không?”
5
Trong phòng khách, Cố Uyên Trạch ngồi phía đối diện đã im lặng rất lâu.
“Miên Miên, nhất định phải như thế này sao?”
Có một bản thỏa thuận ly hôn đặt trên bàn trà. Đó là do tôi nhờ một người bạn học làm luật sư, giải quyết gấp. Cố Uyên Trạch chỉ lật xem qua đơn giản đã nói: “Bản thỏa thuận làm rất cẩu thả, rất nhiều điều khoản phải xem xét lại.”
Tôi chỉ nắm chặt tay, lên tiếng: “Những lúc như thế này, những gì anh có thể nói với tôi, cũng chỉ có thế thôi phải không?”
Cố Uyên Trạch im lặng một lát: “Xin lỗi em.”
Tôi không nhịn nổi nữa, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngam-hieu/3.html.]
“Cho dù bản thỏa thuận được làm qua loa, mức phân chia tôi 9 anh 1 như vậy thì có gì sai? Chẳng nhẽ tôi không thể được hưởng nhiều hơn sao? Anh là người có lỗi cơ mà. Tôi không có quyền lấy lại những tài sản anh đã tặng cho Thẩm Nghi hay sao?”
Đối diện với đôi mắt đỏ hoe của tôi, Cố Uyên Trạch một câu cũng không trả lời. Tôi ném bản thỏa thuận vào mặt anh ta rồi bật khóc thành tiếng.
“Cố Uyên Trạch, anh còn có trái tim hay không? Đối với anh, tôi là cái gì?”
Trong mắt anh ta hiện lên sự đau đớn rồi đột nhiên ôm lấy tôi.
“Miên Miên, anh xin lỗi em. Là anh nhất thời hồ đồ, phạm phải sai lầm. Chúng ta có thể không ly hôn được không?”
Tôi nghẹn ngào nói: “Lúc anh cùng cô ta đi Maldives, có biết tôi bị bệnh không? Anh có biết tôi bị đau bụng kinh ngày một nghiêm trọng hơn, là bởi vì sẩy thai quá nhiều lần không?”
“Cố Uyên Trạch, đứa bé trước kia.., là bởi vì tôi thay anh đỡ rượu, bởi vì lo lắng cho căn bệnh dạ dày của anh. Nhưng anh lại làm gì vậy? Anh thay Thẩm Nghi đỡ rượu.”
Nói xong những lời cuối cùng, tôi đã khóc không thành tiếng. Cố Uyên Trạch ôm chặt lấy tôi, xoa đầu tôi như trấn an: “Anh xin lỗi, anh sẽ không làm như thế nữa. Miên Miên, anh sẽ đuổi việc cô ấy, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với cô ấy, được không?”
Đêm đó, tôi nổi cơn thịnh nộ lớn nhất từ trước đến nay. Cuồng loạn đập phá tan tành nhà cửa.
Cố Uyên Trạch không nói gì, chỉ có thể nhỏ giọng an ủi tôi: “Miên Miên, em đừng như vậy, tay em bị thương rồi.”
Tôi khóc đến khàn cả giọng, đến cuối cùng lên tiếng nói với anh ta chỉ bằng bốn chữ: “Chúng ta ly hôn.”
Cố Uyên Trạch xoa đầu tôi, nhỏ giọng nói: “Miên Miên, anh sẽ xử lý ổn thỏa tất cả. Chờ anh!”
6
Cố Uyên Trạch kiên quyết từ chối yêu cầu ly hôn của tôi.
Ngày hôm đó, tôi đứng trước cửa sổ lạnh lùng nhìn Thẩm Nghi đang khóc thảm thiết ở tầng dưới.
“Trước kia anh không nói như vậy. Cố Uyên Trạch, anh thích em đúng không?”
“Không đúng” Cố Uyên Trạch trả lời cực kỳ lạnh nhạt: “Tôi đến với em chỉ vì nhất thời cảm thấy mới lạ, thu hút. Đến khi không còn mới mẻ nữa thì kết thúc không phải chuyện rất bình thường sao?”
Thẩm Nghi xấu hổ lau nước mắt: “Cố Uyên Trạch, anh là kẻ lừa đảo. Là tên sở khanh tồi tệ nhất trên đời này.”
Lúc cô ta quỳ xuống bật khóc vừa lúc trời cùng đổ cơn mưa. Cố Uyên Trạch cúi mặt, không biết đang suy nghĩ gì. Bàn tay anh ta có lẽ muốn nâng lên nhưng vì mãnh liệt kiềm chế mà nổi đầy gân xanh nói lên rất rõ điều đó.
Ngày hôm sau, Thẩm Nghi biến mất khỏi công ty. Một thời gian dài sau đó, mỗi ngày Cố Uyên Trạch đều về nhà, nói chuyện cũng dần dần nhiều hơn trước. Mặc dù tôi không bao giờ đáp lại nhưng dường như anh ta không quan tâm đến điều đó.
Thời gian giống như quay lại thời điểm chúng tôi mới bắt đầu khởi nghiệp. Nhưng có một số thứ, nếu đã vỡ rồi thì không có cách nào hàn gắn lại được. Có điều it nhất, vẫn còn có một thứ mà tôi có thể nắm bắt được.