Ngầm hiểu - 4
Cập nhật lúc: 2024-06-15 21:15:27
Lượt xem: 2,444
Đó là tiền bạc.
Trong mấy năm nay, công ty Cố Uyên Trạch càng ngày càng phát triển lớn mạnh. Vì lý do sức khỏe không đảm bảo, tôi ngừng làm việc và tự chăm sóc bản thân ở nhà. Cho nên khi tôi lựa chọn trở lại công ty, bạn bè tôi đều tỏ ra không hiểu.
“Miên Miên, đến kiểm tra công ty của Cố Uyên Trạch rồi.”
Tôi nghiêm túc sửa lại: “Là công ty của chúng tôi.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Từ thời điểm bắt đầu khởi nghiệp cho đến khi phát triển như ngày hôm nay, tôi đã đóng góp rất nhiều công sức. Số lượng cổ phần cũng nắm giữ không ít.
Người bạn đó nói: “Cậu đang có phúc nhưng không biết đường mà hưởng. Cố Uyên Trạch kiếm được nhiều tiền như vậy, cậu hoàn toàn có thể đi chu du khắp nơi trên thế giới. Hãy để anh ấy dẫn cậu đi Maldives nghỉ dưỡng. Chỉ cần cậu nói với anh ấy.”
Anh ta chưa bao giờ đưa tôi đi nghỉ dưỡng. Ngược lại, lại dành cho Thẩm Nghi đủ sự lãng mạn.
Cố Uyên Trạch sau khi biết chuyện liền hỏi tôi: “Miên Miên, em có muốn đi không?”
“Muốn.”
Tôi biết, lời đề nghị này xuất phát từ sự áy náy muốn đền bù cho tôi. Nhưng tôi vẫn chấp nhận. Tôi đã tham khảo ý kiến luật sư và biết được rằng tôi cần có rất nhiều bằng chứng để có thể khởi kiện ly hôn.
Cố Uyên Trạch quá thận trọng, không thể phát hiện được gì từ chỗ anh ta nên tôi chỉ có thể xuống tay từ trên người Thẩm Nghi. Con người mà, càng lo lắng, hoảng sợ thì càng có nhiều khuyết điểm.
Ví dụ như, khi Cố Uyên Trạch quyết định dẫn tôi đi thăm lại chốn cũ của hai người bọn họ. Trước ngày lên đường, Thẩm Nghi đã tới tìm tôi.
“Chị thật sự cho rằng chị đã thắng sao?” Thẩm Nghi mỉm cười “Anh ấy không thể sống thiếu tôi. Sớm hay muộn, anh ấy sẽ trở lại bên cạnh tôi.”
“Kỳ thật chị nên biết, không có pháp luật nào có thể khống chế tình cảm của con người. Chúng tôi yêu nhau là thật, không hề có tội.”
Tôi một chữ cũng không muốn dài dòng với cô ta: “Cô có thể nói Cố Uyên Trạch ly hôn với tôi đi, miễn là anh ta đồng ý. Nếu cô không có chuyện gì nữa thì chúng tôi phải đi nghỉ dưỡng rồi.”
Thẩm Nghi lại cười thay vì tức giận: “Chúc chị đi chơi vui vẻ, có điều thật đáng tiếc, giữa chừng chắc chắn anh ấy sẽ trở về.”
Chúng tôi đi dạo dọc trên bãi biển Maldives. Mặt biển xanh nhạt phía xa phản chiếu ánh mặt trời vàng rực rỡ.
Tuyệt đẹp.
Tôi giơ điện thoại di động lên, thong thả đem những tấm ảnh vừa chụp ghép lại rồi đăng lên vòng tròn bạn bè. Tôi biết Thẩm Nghi có thể thấy được bài đăng nay và không lâu sau, sẽ phản kích bằng “một bức ảnh khác”. Luật sư đã nói, một khi tôi vô tình để lộ vài tin tức thì chắc chắn sẽ bắt được nhược điểm.
Tôi đăng tin lên vòng tròn bạn bè xong thì phát hiện Cố Uyên Trạch đang yên lặng nhìn hoàng hôn phía xa xa, không biết đang suy nghĩ gì.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi lên tiếng hỏi.
Cố Uyên Trạch thu hồi tầm mắt, cười cười: “Không có gì. Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Tôi nhìn anh ta một lúc rồi mới nói: “Được, vậy đi ăn cơm đi.”
Nụ cười vui vẻ của một cô gái trẻ vang lên cách đó không xa. Cô ấy chạy chân trần trên bãi cát, nói với người đàn ông ở phía sau: “Nhanh lên! Chúng ta phải đuổi kịp hoàng hôn.”
Vẻ mặt Cố Uyên Trạch có chút thất thần. Tôi lặng lẽ thu hồi ánh mắt, ném chiếc vỏ sò trong tay đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngam-hieu/4.html.]
Nhìn xem. Cho dù phong cảnh có đẹp đến đâu đi nữa thì cũng không phải là lần đầu tiên. Trong lòng anh ta, có một khung cảnh tươi đẹp hơn nhiều.
Tối nay, Cố Uyên Trạch uống một ít rượu. Tôi cũng hơi say, dựa vào gối mềm, nhìn ra biển khơi vô tận. Lúc Cố Uyên Trạch chuẩn bị hôn tôi, tôi đột nhiên hơi nghiêng người tránh. Cố Uyên Trạch ngây ngẩn cả người, giọng nói trở nên khàn khàn:
“Miên Miên, sao vậy?”
“Tối nay trò chuyện cùng em một chút đi.”
“Được.”
Trên thực tế, tôi không biết mình đã thuyết phục Cố Uyên Trạch uống bao nhiêu rượu. Khi say, con người ta rất dễ bộc lộ cảm xúc thật của mình. Luật sư cũng nói rằng, sẽ tốt hơn nếu anh ta có thể viết ra sự ăn năn, hối hận của mình.
Cố Uyên Trạch hôn lên tai tôi: “Từ nhỏ sức khỏe của em đã không tốt, có lần sinh bệnh, anh cõng em hơn hai cây số mới đến bệnh viện.”
Tôi bình thản nói: “Đúng vậy. Khi đó em còn cảm thấy mình thật sự rất may mắn, có người yêu thương mình như vậy.”
“Sau này cũng sẽ như thế.” Anh ta nói: “Cố Uyên Trạch sẽ luôn yêu thương Tô Miên.”
Gió đêm nhẹ nhàng thổi vào màn cửa sổ. Những lời nói đạo đức giả không thể che đậy được sự giả dối.
Tôi nói với anh ta: “Cố Uyên Trạch, hát cho em nghe một bài đi.”
Cố Uyên Trạch năm mười tám tuổi hát rất hay. Anh ta có thể công khai đứng trước toàn trường hát những bài tình ca cho tôi nghe. Nhưng sau đó, sau khi đã có được thân phận và địa vị, anh ta không còn hát nữa.
“Hát bài nào?” Anh ta cười rộ lên.
“Vậy hát bài hát tỏ tình kia đi.”
Tôi đứng dậy, ra ngồi ngoài ban công, làn gió đêm nhẹ nhàng thổi tung mái tóc tôi. Nhắm mắt lại, dường như tôi đã trở lại tuổi 18, trở lại mùa hè Cố Uyên Trạch thổ lộ tình cảm với tôi. Tôi của lúc đó tin tưởng hoàn toàn vào lời thề sẽ bên nhau đến bạc đầu.
Màn hình điện thoại di động trên bàn trà đột nhiên sáng lên. Tôi thấy Thẩm Nghi gửi cho tôi một tin nhắn.
[Tôi có thai rồi. Là của Cố Uyên Trạch. Chị không cướp được anh ấy đâu.]
Gió không biết đã ngừng thổi từ lúc nào. Tiếng hát cũng đã dừng lại nhưng bài hát còn chưa hát xong.
Tôi quay đầu nhìn Cố Uyên Trạch đang đứng trong bóng tối, tay cầm điện thoại di động. Tôi hiểu rằng có một số thứ không bao giờ có thể lấy lại được.
Anh ta nói: “Miên Miên, công ty xảy ra chút chuyện, anh phải quay về gấp.”
7
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu khi thấy tôi một mình trở về sau kỳ nghỉ phép.
“Cậu và Cố Uyên Trạch cãi nhau à?”
Tôi luôn mỉm cười nhẹ nhàng và nói: “Không có chuyện đó, chúng tôi vẫn ổn mà.”
Cố Uyên Trạch đối xử với tôi tốt hơn trước kia chỉ vì hôm đó bắt gặp tôi khóc trước mặt một nhóm trẻ sau giờ học mẫu giáo. Anh ta ôm lấy tôi, giọng nói đầy áy náy: “Miên Miên, là anh có lỗi với em.”