Ngày ngày bình an - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-04-06 12:43:37
Lượt xem: 840
10
Trong phút chốc, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về chỗ chúng tôi, tôi có hơi bất an, rụt người lại sau lưng cậu ấy.
Vừa ngước mắt lên, đã chạm phải ánh mắt sâu thẳm đen láy của Lê Chiêu.
Quai hàm anh ấy nghiến chặt, chứng tỏ tâm trạng của anh ấy đang cực kỳ không vui.
Tôi thấy môi anh ấy hơi nhúc nhích, anh ấy nói:
“An An, đến đây.”
Giang Độ ôm tôi vào lòng, cười khiêu khích.
Cậu ấy nắm lấy tay của tôi, bước từng bước về phía trước dưới ánh mắt của mọi người:
“An An thấy chưa? Báo thù thì phải như vậy mới đã ghiền.”
Cậu ấy nắm tay của tôi, đẩy về trước một cái, tháp champagne cao ngất lập tức đổ xuống.
Trai gái đứng phía dưới thét chói tai tranh nhau chạy tứ tán.
Tôi có hơi mờ mịt, tôi huỷ hoại tiệc trưởng thành của Thẩm Ninh, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy có chút vui sướng.
Hủy diệt toàn bộ thế giới hòa bình giả tạo này đi!
Thẩm Ninh nhìn tôi với ánh mắt vô cùng oán độc.
Giang Độ lộ ra một nụ cười cực kỳ vô tội, ghé vào bên tai tôi, hưng phấn hỏi:
“An An, hình như chúng ta gặp rắc rối rồi, phải làm sao bây giờ?”
Cậu ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y của tôi, quay đầu lại nhìn tôi với nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai:
“Chúng ta chạy đi.”
Nhìn nụ cười rạng rỡ đó, tôi như bị bỏ bùa mê thuốc lú vậy, gật đầu:
“Ừm.”
Chạy đi, chạy trốn tới một nơi không ai quen biết tôi.
Một tay tôi nắm lấy tay Giang Độ, một tay nhấc váy, bước ra khỏi đây dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
Không biết là ai đã nắm c.h.ặ.t t.a.y của tôi lại, quay đầu nhìn lại.
Là Lê Chiêu.
Mặt anh ấy trầm xuống, nắm chặt cổ tay của tôi.
Lời nói ra lại là lời trách móc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngay-ngay-binh-an/chuong-10.html.]
“An An, em đã huỷ hoại tiệc trưởng thành của em gái em.”
Tôi hơi hơi khom lưng, giọng điệu chân thành:
“Rất xin lỗi.”
Dường như anh ấy không ngờ tôi sẽ xin lỗi dễ dàng như vậy, nhất thời sững sờ đứng im tại chỗ.
Tôi nhìn bàn tay rắn chắc của Lê Chiêu nắm chặt cổ tay mình, lễ phép hỏi:
“Có thể buông tay em ra được không?”
Giang Độ đi lên phía trước, cười thản nhiên:
“Có thể buông tay vị hôn thê của tôi ra được không?”
“Vị hôn thê --”
Không biết sao mà Lê Chiêu cứ lặp đi lặp lại mấy chữ này mãi.
Giang Độ cười, lớn tiếng tuyên bố:
“Chọn ngày chi bằng đụng ngày, cuối tháng này hoan nghênh mọi người đến tham gia nghi thức đính hôn của tôi và cô Thẩm An An.”
Lê Chiêu chỉ yên lặng nhìn tôi, nhưng tay vẫn bướng bỉnh không chịu buông ra.
Tôi bẻ từng ngón tay của anh ấy ra, giống như một năm trước, anh ấy cũng bẻ từng ngón tay của tôi ra.
Bất kể tôi có khóc lóc cầu xin anh ấy đừng bỏ tôi ở lại đây một mình như thế nào, anh ấy vẫn rời đi.
Anh ấy nói: “An An ngoan, đợi một lát anh sẽ về ngay.”
Nhưng mà còn không có đợi đến anh ấy kịp trở về, tôi đã bị nhốt vào Kim Sảnh dưới lòng đất, mãi không thấy ánh mặt trời.
Hồi ức đua nhau ùa về, giống như muốn nhấn chìm tôi trong đó.
Bỗng nhiên trên tay truyền đến một cảm xúc ấm áp, tôi trông thấy đôi mắt trong suốt của Giang Độ.
Cậu ấy có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, đuôi mắt sạch sẽ giương lên.
Giống như --
Giống như có thể xoa dịu mọi thống khổ và giày vò.
Tôi không biết cậu ấy muốn đi hướng nào, chúng tôi cứ đi mãi đi mãi, giống như không có điểm dừng.
Hồi lâu sau, Giang Độ dừng lại trước một cái hồ trước nhỏ, cậu ấy xoay người nhìn tôi, tươi cười lưu luyến:
“Thẩm An An, chính thức làm quen nhé, tôi tên là Giang Độ.”