NGÀY TA CẬP KÊ, TUYẾT RƠI RẤT LỚN, HẮN NÓI MUỐN TỪ HÔN - CHƯƠNG 18
Cập nhật lúc: 2024-10-24 15:47:21
Lượt xem: 3,644
Ta biết từ trước mẫu thân ruột của nàng là Thái hậu, liền nhắc nhở: "Ta từng nghe phụ thân nói, mười bốn năm trước tiên đế tuần du phía Nam, khi bị tập kích ở huyện Trấn Ngọc, có một vị công chúa thất lạc trong dân gian."
Chiêu Dương trợn to hai mắt: "Huyện Trấn Ngọc ở ngay gần nhà ta, chỉ cách một ngọn núi." Nói xong nàng như hiểu ra điều gì, đôi môi run nhẹ: "Cố tỷ tỷ, ý tỷ là, ta có thể là con gái của tiên đế sao?"
Trong ba người chúng ta, chỉ có Kinh Minh là có thể vào cung, Chiêu Dương giao đồ vật cho hắn, hôm đó ta cùng nàng đợi ở tiền sảnh, tay nàng run không ngừng.
Lúc hoàng hôn, mấy vị công công từ trong cung đến mời Chiêu Dương vào cung.
Hai ngày sau, Hoàng thượng tuyên bố với thiên hạ đã tìm thấy Chiêu Dương công chúa, Chiêu Dương từ Chu A Man đổi lại thành Triệu Tĩnh Ngọc. Chức quan của Kinh Minh được thăng thêm hai bậc, làm Phó Chỉ huy sứ, còn ta vì có công tìm thấy công chúa, được phong làm Tứ phẩm Cung nhân.
(Hai mươi) 【Sự thật】
Được phong hào, ta phải vào cung tạ ơn.
Hôm đó ta theo cung nữ đến cung điện của Thái hậu, mái hiên cong vút nâng đỡ ánh mặt trời, một khung cảnh nguy nga tráng lệ.
Chiêu Dương tựa vào vai Thái hậu làm nũng, ánh mắt tinh tường nhìn thấy có người đến, vui mừng nói: "Cố tỷ tỷ."
Thái hậu điểm nhẹ lên trán Chiêu Dương, khi nhìn ta lại khôi phục vẻ uy nghiêm.
Ta cúi đầu vô cùng cung kính, cẩn thận trả lời câu hỏi của bà, cuối cùng nghe bà thở dài: "Quả nhiên là một đứa trẻ ngoan, thảo nào Chiêu Dương cứ nhắc đến con bên tai ta mãi."
Ở lại khoảng một tuần trà, trên mặt Thái hậu lộ vẻ mệt mỏi, ta thức thời đứng dậy cáo lui.
Ra khỏi cung điện không lâu, ta đụng phải Cố Tri Hành vừa từ Văn Đức điện đi ra, huynh ấy dừng bước, đợi ta đi tới mới cười nói: "Nghe nói muội được phong cáo mệnh, ta còn chưa kịp chúc mừng muội, hôm nay đã gặp được rồi."
"Ca ca cũng muốn trêu chọc muội sao."
Ta cùng huynh ấy đi một đoạn, vừa hỏi thăm tình hình của cha mẹ, vì trong cung tường có tai, nên ngầm hiểu không nói chuyện liên quan đến triều đình, chỉ nói chuyện nhà.
"Cố tỷ tỷ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngay-ta-cap-ke-tuyet-roi-rat-lon-han-noi-muon-tu-hon/chuong-18.html.]
Chiêu Dương đuổi theo sau thở hổn hển, đôi mắt sáng long lanh: "Mẫu hậu nói năm ngày nữa là sinh nhật của ta, muốn tổ chức yến tiệc trong cung, tỷ có thể vào cung sớm để bầu bạn với ta không?"
Ta mỉm cười đồng ý, nàng mới chú ý đến Cố Tri Hành ở bên cạnh, giọng nói bỗng nhỏ đi rất nhiều: "Vị này là?"
Ta giới thiệu hai người với nhau, Cố Tri Hành nở nụ cười lịch sự xa cách: "Vi thần bái kiến công chúa điện hạ."
Mặt Chiêu Dương hơi đỏ lên, ta quá quen thuộc với vẻ e thẹn của nữ nhi này.
Cố Tri Hành đúng là có một vẻ ngoài tuấn tú, nhưng huynh ấy đã đính hôn với Tôn tỷ tỷ, tuyệt đối không thể có dây dưa gì với Chiêu Dương.
Ta thở dài trong lòng, Tôn tỷ tỷ vừa hết tang, mẫu thân ốm đau nằm liệt giường nhiều năm cũng đã qua đời, ba năm rồi lại ba năm, không biết đã lãng phí bao nhiêu năm tháng.
Mẫu thân qua đời, đối với tỷ ấy là một đả kích rất lớn, một cơn gió lạnh cũng có thể thổi ngã. Lần trước ta đến thăm tỷ ấy, sắc mặt không hồng hào như trước, quầng thâm dưới mắt, không biết là do mệt mỏi hay do khóc.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ra khỏi cung từ biệt Cố Tri Hành, ta vừa lên xe ngựa, người thân tín của Vệ Đạc đã xuất hiện trước xe, lạnh lùng nói: "Kinh phu nhân, đại nhân nhà ta có lời mời."
Xe ngựa chạy về phía một ngôi nhà vắng vẻ trong kinh thành, Vệ Đạc đang pha trà trong đình, làn khói nước mờ ảo không che giấu được khuôn mặt tuyệt sắc kia.
Ta ngồi trên chiếc chiếu đối diện hắn, từ khi trọng sinh đến nay, đây là lần đầu tiên chúng ta ngồi lại với nhau một cách bình tĩnh như vậy.
Từng có đầy bụng oán hận và căm ghét, đến lúc này chỉ còn lại sự im lặng.
Khi nước sôi, hắn rót hai chén trà, đẩy một chén bạch ngọc đến trước mặt ta.
Hắn nói: "Tri Nghi, nàng thay đổi nhiều lắm."
Ta mỉa mai nói: "Nếu không thay đổi, e rằng lại trở thành vong hồn dưới tay Vệ đại nhân."
Vệ Đạc im lặng một lúc lâu: "Kiếp trước là ta có lỗi với nàng, sau này ta gặp nạn trọng sinh, việc đầu tiên chính là từ hôn. Ban đầu nghĩ rằng không có ta, nàng sẽ không phải chịu những chuyện đau lòng này nữa."
Điều nên đến vẫn sẽ đến.
Ta có một linh cảm, lần này hắn sẽ không làm hại ta, nhưng vẫn sai một người đi báo cho Kinh Minh, để lại hai thị vệ có võ công cao cường đi cùng