Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGHE LỜI NÀNG CHẮC CHẮN KHÔNG SAI - Chương 02

Cập nhật lúc: 2024-06-07 09:51:42
Lượt xem: 5,109

Lý di nương cười hì hì: "Hôn sự với nhà họ Trình này, hay là để Đinh Liên nhà ta gả sang đi!"

 

Mẫu thân ta trách mắng: "Nào có chuyện đó!"

 

Thứ muội Đinh Liên được nuôi dưỡng bên cạnh Lý di nương nhưng mẫu thân ta vẫn tận tâm mưu tính cho nàng ấy.

 

Nhưng mười mấy năm nay, Lý di nương vẫn chẳng tiến bộ chút nào.

 

Thấy mẫu thân không đồng ý, bà ta vội vàng nói: "Hai người các người thì mắt cao hơn đầu nhưng thiếp theo sau Trình công tử, nhìn đi nhìn lại, thế nào cũng thấy là một hậu sinh tuấn tú. Liên nhi là con thứ thì có gì sai, lẽ nào đến cả hôn sự mà đích tiểu thư không muốn thì cũng không xứng để nhặt sao!"

 

Mẫu thân tức giận nói: "Ngươi thật là đồ ngu xuẩn, Đinh Liên cũng là tiểu thư được họ Tạ nuôi dưỡng, ta là chủ mẫu lẽ nào lại không muốn cho nàng ấy tốt hơn sao?"

 

Ta cũng khuyên can: "Biết người biết mặt không biết lòng."

 

Nói hết lời mới khuyên được Lý di nương về.

 

Ta trở về tiểu viện của mình, nhìn chằm chằm vào T2hư Linh đang há miệng ăn bánh.

 

Thư Linh cười nịnh nọt: "Nô tỳ nếm thử giúp tiểu thư, bánh ngọt này không tệ."

 

[Rõ ràng là ngày nào ta cũng vụng trộm ăn bánh, tiểu thư chẳng phải đã quen rồi sao, sao hôm nay lại nhìn ta chằm chằm vào ta đáng sợ thế này a a a.]

 

Đáng sợ?

 

Ta sai khiến Thư Linh làm nọ làm kia, thử nghiệm hồi lâu cuối cùng cũng xác nhận, ta có thể nghe được tiếng lòng của Thư Linh.

 

Thư Linh lớn lên cùng ta, tình cảm như tỷ muội ruột.

 

Đây là lần đầu tiên ta biết nha đầu này, bề ngoài đoan trang nhưng trong lòng lại cái gì cũng dám nói, còn biết rất nhiều chuyện bí mật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nghe-loi-nang-chac-chan-khong-sai/chuong-02.html.]

 

Thư Linh nằm vật ra đất thở hổn hển, oán trách nhìn ta.

 

Ta chột dạ bảo nàng lên giường nghỉ ngơi, tiện tay lấy một tập thơ trên bàn đọc.

 

Lại nghe thấy tiếng lòng Thư Linh hét lên:

 

[Tiểu thư sao còn xem chân dung tên họ Trình này nữa, không phải chỉ vì ta trêu ghẹo một câu cô gia mà tiểu thư đã thật sự yêu hắn rồi chứ!]

 

Lúc này ta mới phát hiện trong tập thơ có kẹp chân dung Trình công tử, là hôm đó tiện tay kẹp vào. Vừa nãy ta tùy ý lật mở, vừa vặn dừng lại ở bức chân dung.

 

Ta theo bản năng muốn khép lại, lại thấy đột ngột, ngượng ngùng cứng đờ ở đó.

 

Vì thế hiểu lầm của Thư Linh càng sâu thêm.

 

[Hắn trông có vẻ rất hiếu thuận, bởi vì hắn là một đứa con trai ngoan của mẹ. Đã hai mươi mốt tuổi rồi, không ngủ được còn nửa đêm dựa vào lòng mẹ b.ú sữa, đòi mẹ dỗ ngủ. Mẹ hắn còn ghen với nha hoàn của hắn, nha hoàn bị đánh c.h.ế.t thảm, hắn còn chẳng dám hé răng.]

 

[Nói dễ nghe thì hắn còn chưa có động phòng nhưng bên ngoài thì có vô số tình nhân, người nào cũng giống mẹ hắn. Mỗi ngày hiếu thuận với mẹ ở nhà xong, lại đi cầu xin mấy mẹ bên ngoài thương yêu, hắn ở bên ngoài chính là nến đỏ dây thừng đều đủ cả.]

 

[Mỗi ngày ta đều vất vả, tốn biết bao tâm huyết nuôi lớn tiểu thư! Trời ạ, ta gào thét rống lên, ta u ám méo mó bò trườn. Ai có thể cho ta một cơ hội, ta chắc chắn trả lại cho tiểu thư một đôi mắt sáng suốt nhìn thấu tên tra nam đó!]

 

Ta từ từ khép tập thơ lại, trong lòng nghĩ, ngươi muốn cơ hội, vậy thì tiểu thư đây sẽ cho ngươi.

 

"Thư Linh, ngươi đi xem có phấn son trang sức mới nào không, mua hai phần về, vẫn như cũ, đưa một phần đến chỗ nhị tiểu thư. Nếu còn thừa bạc thì coi như tiền thưởng cho các ngươi."

 

Thư Linh từ trên giường bật dậy: "Tuân lệnh!" Dẫn theo hai nha hoàn nhỏ chạy ra ngoài.

 

Ta cũng gọi hai gã sai vặt biết võ công đến, nghe lệnh của ta, bọn họ lộ vẻ kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng nghe mệnh lệnh ra ngoài.

 

Loading...