Nghe Nói, Em Vừa Mắng Tôi - Chương 17-18
Cập nhật lúc: 2024-07-18 07:20:54
Lượt xem: 2,115
Chương 17
Tôi khẽ giật giật khóe miệng, cái này mà cũng được tính là hoà sao?
Nhưng trong lòng tôi lại thấy ngọt như mía lùi. Tề Diên vẫn nhìn tôi chăm chú bằng ánh mắt nóng bỏng.
Tôi không chịu nổi, đành giả vờ bị ánh sáng đèn làm chói mắt, dùng tay che mặt. Nhưng Tề Diên lại không để tôi toại nguyện mà gỡ tay tôi ra. Anh ấy nắm lấy tay tôi, đặt lên môi và hôn nhẹ một cái.
Tôi mở to mắt.
"Anh…"
Tề Diên lại hôn thêm cái nữa.
Khi mở miệng, giọng anh ấy đầy sự dịu dàng.
"Trước đây anh không tin vào tình yêu sét đánh, nhưng từ khi gặp Khinh Khinh, anh đã tin rồi. Anh muốn tỏ tình với em, nhưng lại sợ em sẽ bị dọa. Anh luôn nghĩ, nếu Khinh Khinh cảm thấy quá nhanh và nghĩ rằng anh không nghiêm túc thì sao nhỉ, liệu Khinh Khinh có đồng ý anh không?"
Nói đến đây anh ấy dừng lại một chút.
"Nhưng anh cảm thấy Khinh Khinh thích anh, nếu không sao em lại cứ nhìn anh chằm chằm, vừa nhìn là đỏ mặt ngay?"
Tôi biết mặt tôi bây giờ đỏ như đ.í.t khỉ rồi.
Tôi vội vàng muốn che lại.
Nhưng Tề Diên nắm tay tôi, không cho tôi cơ hội.
"Hôm đó tuy là anh đang làm việc, nhưng lại không thể tập trung. Trong đầu anh luôn là hình ảnh của em. Anh muốn nhắn tin cho em, vừa mở điện thoại thì nhận được tin nhắn của em."
"Đồ khốn nạn, c.h.ế.t đi."
Đó là tin nhắn cuối cùng tôi gửi cho Tề Diên, bị anh ấy diễn lại y chang, nghe mà tôi muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Tôi đành giấu đầu vào vai Tề Diên, không dám nhìn anh ấy.
Tề Diên tiếp tục nói: "Anh tưởng em gửi nhầm tin nhắn, muốn hỏi em, nhưng lại thấy không phải bạn bè, em đã xóa kết bạn với anh.
"Sau đó, anh nhận được điện thoại của chị gái, chị mắng anh là có phải đang đùa giỡn tình cảm của cô gái nhỏ không."
Tề Diên vừa vuốt tóc tôi vừa nói, còn tôi thì không đúng lúc mà nghĩ, may mà hôm nay mình đã gội đầu.
Nhận ra tôi đang lơ đãng, Tề Diên bóp nhẹ dái tai tôi. Cảm giác đau nhẹ kéo tôi trở về thực tại.
Tề Diên kề môi sát tai tôi nói: "Làm sao đây, chuyện anh là kẻ khốn nạn đã bị chị anh truyền bá trong nhóm gia đình rồi, ai cũng đang chỉ trích anh, Khinh Khinh có thể giúp anh giải thích không?"
Nghe anh ấy nói, tôi thấy áy náy.
Tôi khẽ nói: "Xin lỗi."
Tề Diên cắn nhẹ dái tai tôi, anh ấy dùng răng mài nhẹ hai cái: "Vậy Khinh Khinh làm bạn gái anh nhé?"
Làm sao từ chối đây?
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Trái tim đã yên lặng vài ngày nay từ khi Tề Diên đến đã sống lại, tôi mềm nhũn trong vòng tay anh ấy.
"Vâng."
Chương 18
Tôi bị Tề Diên đè xuống dưới, hôn đến mức không thở nổi. Khó khăn lắm mới có cơ hội thở, tôi dùng hai tay che miệng anh ấy.
"Không được hôn nữa."
Tề Diên cười khẽ từ trong cổ họng, sau đó lòng bàn tay tôi cảm thấy lạnh toát. Tôi vội vàng rút tay lại.
"Anh…"
Tề Diên được đà, anh ấy nằm nghiêng bên cạnh tôi, nhướng mày nhìn tôi.
"Thôi, để dành sau này hôn đủ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nghe-noi-em-vua-mang-toi/chuong-17-18.html.]
Tên này sao tự nhiên lại trở nên lưu manh thế vậy.
Tôi lặng lẽ kéo dài khoảng cách với anh ấy rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện. Tề Diên không cản tôi, anh ấy lười biếng để tay lên sofa, nhìn theo tôi di chuyển. Vừa mới ngồi xuống sofa, tôi đã bị anh ấy bế lên.
Không phải chứ, người này biết dịch chuyển tức thời sao?
Tôi lại rơi vào vòng tay của Tề Diên, từ chiếc ghế sofa bên này đến chiếc ghế sofa bên kia.
Muốn thở một chút cũng khó.
Đây chính là nỗi khổ khi yêu sao?
Tề Diên dùng mũi cọ nhẹ vào mũi tôi.
"Chị nói cô bé hôm đó mắt đỏ như thỏ con, Khinh Khinh đã khóc sao?"
Chuyện xấu hổ lại bị nhắc đến, tôi ngượng ngùng quay mặt đi.
"Xin lỗi, là lỗi của anh."
Tề Diên hoàn toàn không có lỗi gì, tất cả là do tôi tự suy diễn lung tung mới gây ra chuyện này.
Anh ấy lại ôm tôi nói lời xin lỗi.
Tôi quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Tề Diên.
"Rõ ràng là em mới nên xin lỗi."
Tề Diên nâng mặt tôi lên.
"Nếu Khinh Khinh nhận lỗi, vậy anh có thể xin chút đền bù, hôn thêm một cái được không?"
Nói rồi anh ấy tiến tới.
Không thể để hôn nữa.
Lần này tôi phản ứng rất nhanh, hai tay đặt lên vai anh ấy, tránh thoát kịp thời.
Tề Diên lại phát ra một tiếng rên khẽ. Tôi mới chú ý thấy áo ở vai sau của anh ấy bị nhuộm đỏ.
Tim tôi chợt lạnh.
Mải lo yêu đương quên mất Tề Diên đã đến nhà tôi bằng cách nào.
Tôi lo lắng thoát khỏi vòng tay anh, bắt đầu kéo áo Tề Diên ra. Khi cởi áo anh, tôi nhìn thấy vết trầy xước lớn trên vai trái của anh ấy.
Tề Diên đúng là đồ ngốc.
Tôi đi lấy hộp thuốc, giúp anh ấy khử trùng và bôi thuốc.
Tề Diên có lẽ đã nhận ra sự lo lắng của tôi, bắt đầu an ủi.
"Không sao đâu, vài ngày sẽ lành thôi."
Trong lòng tôi dâng lên một nỗi sợ hãi, giọng run run.
"Anh không sợ…"
Tề Diên vuốt tóc tôi nhẹ nhàng nói: "Trước đây anh thích leo núi, nhà có nhiều dây leo núi, lúc qua đây anh đã buộc mấy sợi dây, anh có chừng mực mà."
"Nếu lỡ…"
"Không có lỡ, bây giờ anh không phải đang ở trước mặt em sao?"
Tề Diên ôm tôi vào lòng. Ngửi mùi thuốc nhàn nhạt trên người anh ấy, tôi cảm thấy yên tâm hơn.
"Sau này không đi qua ban công nữa, Khinh Khinh để cửa cho anh nhé."
Khụ…
Tề Diên luôn có cách làm cho tâm trạng của tôi lên xuống bất ngờ.
Thôi, tôi đành miễn cưỡng đồng ý vậy.