Nghe Nói, Em Vừa Mắng Tôi - Chương 13-16
Cập nhật lúc: 2024-07-18 07:20:28
Lượt xem: 2,294
Chương 13
Tôi đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó lại gõ cửa nhà bên cạnh. Rõ ràng cô gái đó cũng rất ngạc nhiên, cô hỏi mắt tôi làm sao vậy. Tôi tránh trả lời, hít một hơi thật sâu.
Sau khi sắp xếp lại logic trong đầu, tôi bắt đầu kể cho cô ấy nghe mọi chuyện.
"Xin lỗi, tôi không cố ý phá hoại mối quan hệ của hai người, nhưng tôi nghĩ cô nên biết."
"Nếu cô nghĩ Tề Diên không như tôi nói, thì tôi cũng không có gì để nói thêm, nhưng nếu cô cũng nhận ra anh ấy có thể đang lăng nhăng trong mối quan hệ này, tôi nghĩ có lẽ nên kịp thời dừng lại."
Tôi cúi đầu, không dám nhìn cô ấy.
Tôi nghĩ lúc này cô ấy chắc hẳn còn tức giận hơn tôi, và tôi cũng không thể an ủi cô ấy.
Tôi không ở lại lâu, đứng dậy và rời đi.
Khi cửa đóng lại, tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói từ bên trong.
"Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, xem chị đây xử lý chú mày thế nào!!!”
Còn cô ấy xử lý Tề Diên thế nào thì tôi không biết…
Tôi mở điện thoại, xóa từng liên hệ của Tề Diên mà tôi vừa thêm vào mấy ngày trước.
Chương 14
Tôi tự nhốt mình trong nhà ba ngày, không liên lạc với bất kỳ ai.
Căn nhà này là tôi thuê, tôi dự định sẽ chuyển đi, ở lại đây chỉ khiến tôi thêm đau lòng.
Đã mười một giờ đêm, tôi vẫn không buồn ngủ. Vì vậy, tôi đứng dậy dọn dẹp quần áo của mình.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng động trên ban công. Tiếng kêu rít kèn kẹt trong đêm tối làm tôi rùng mình.
Tôi đặt quần áo xuống, lần mò trong phòng khách lấy cái chổi rồi đi về phía ban công.
Phòng khách không bật đèn, bóng tối vô tận khiến tôi hoảng sợ. Bất ngờ, có ai đó nắm lấy tay tôi, ôm lấy eo tôi và đẩy tôi xuống sofa.
Tôi hét lên một tiếng, chưa kịp gọi "cứu tôi" thì bị bịt miệng lại.
Tôi tuyệt vọng, chẳng lẽ hôm nay tôi phải bỏ mạng tại đây?
"Khinh Khinh, đừng sợ, là tôi."
......
Chương 15
Tôi mở to mắt, không thể tin được.
Tề Diên? Anh ấy leo từ ban công qua đây?
Anh ấy không sợ c.h.ế.t sao?
Tôi muốn đẩy anh ấy ra, nhưng rõ ràng anh ấy khỏe hơn tôi.
Tôi không thể động đậy.
"Đừng động, nghe tôi giải thích đã."
Làm sao tôi có thể nghe anh ấy chứ, tôi dùng hết sức chống cự. Kết quả là bị anh ấy khóa chặt tay, ép lên sofa.
Tôi mệt lử.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tề Diên, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Tề Diên hoàn toàn phớt lờ sự giận dữ của tôi, anh ấy cúi sát tai tôi, hơi thở nóng bỏng của anh ấy phả vào má tôi, ngứa ngáy.
"Khinh Khinh thích tôi à!”
Không phải câu hỏi, mà là khẳng định.
Tôi nghe xong thì tức giận, người này sao lại trơ trẽn như vậy, có bạn gái rồi mà còn nói ra những lời này.
Tôi định chửi anh ấy thì đã bị Tề Diên chặn lại bằng một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nghe-noi-em-vua-mang-toi/chuong-13-16.html.]
"Đó là chị tôi."
Tôi: ???
Hình như anh ấy có từng nhắc đến có một người chị.
Cảm nhận thấy tôi không còn chống cự, Tề Diên rút cái chổi tôi cầm chặt trong tay, đặt sang một bên, vén mấy sợi tóc rối trên trán tôi rồi đứng dậy bật đèn.
Ánh sáng vừa trở lại, tôi nhìn thấy Tề Diên đứng dưới ánh đèn mỉm cười với tôi.
Trong khoảnh khắc này, anh ấy như thể là thần tiên hạ phàm. Nhưng thần tiên không thể bẩn thỉu như thế này.
Chiếc áo phông trắng của Tề Diên dính đầy bụi bẩn, tóc cũng hơi rối, không còn vẻ điềm tĩnh như thường ngày.
Anh ấy bước đến gần tôi.
Tôi ngây người nhìn Tề Diên, vẫn đang tiêu hóa thông tin anh ấy vừa nói.
Tề Diên dùng tay nắm cằm tôi, môi hơi cong lên: “Không phải lúc mắng tôi thì nói như hát hay sao?"
"Sao bây giờ lại im lặng rồi?"
Tôi: ...
Chương 16
Tề Diên ôm tôi vào lòng, tôi cứng đờ người không dám động đậy.
"Tôi nhớ lần đầu Khinh Khinh mắng tôi, miệng lưỡi rất lưu loát, em nói tôi não bộ chưa phát triển hết, còn nói phải lên bảng chung với tôi thật là xúi quẩy."
Tề Diên nhìn tôi, nửa cười nửa không.
Môi anh ấy rất đẹp, khi không cười thì căng thành một đường thẳng, tuy trông có vẻ lạnh lùng nhưng lúc cười lại có chút quyến rũ.
Nhưng lúc này tôi chẳng còn tâm trí nào để nhìn môi anh ấy nữa.
Câu trước tôi vừa tiêu hóa xong, lại bị câu sau của anh ấy làm cho trợn tròn cả mắt.
Chẳng phải đó là những gì tôi nói khi mắng đồng đội trong game sao?
Chẳng lẽ Tề Diên...
Anh ấy chính là tên đồng đội rác rưởi đã cướp bùa xanh của tôi?
Tề Diên gật đầu, tiếp tục nói: "Hôm đó Lâm Dương chơi game ở nhà tôi. Giữa chừng, thằng đấy phải đi vệ sinh nên đã đưa điện thoại cho tôi rồi bảo rằng, nhiệm vụ của tôi là ăn hết quái nhỏ. Vì thế tôi mới vô tình cướp bùa xanh của em. Đó là lần đầu tiên tôi chơi game này nên mới lóng ngóng bấm vào nút biến về, sau đó Lâm Dương mới nói với tôi rằng hành động đó là khiêu khích."
"Tiếp đó, tôi nghe thấy giọng một cô gái, giọng rất hay, tiếc là lời không hay chút nào. Lúc đó tôi mới nhận ra sai lầm của mình, không dám phản bác, nhưng càng nghe, tôi càng phát hiện tiếng từ ban công và trong điện thoại phát ra cùng một lúc."
Nghe đến đây, tôi hoàn toàn mất kiểm soát biểu cảm, miệng há hốc vì kinh ngạc.
Tề Diên xoa cằm tôi, nhẹ nhàng khép miệng tôi lại.
"Sáng hôm sau khi gặp em, tôi đã định xin lỗi nhưng lo sợ làm em hoảng sợ. Nhưng khi đó, em nhìn tôi với đôi mắt tròn xoe, phản ứng rất dễ thương. Tôi thực sự không ngờ người mắng tôi lại là em."
"Không ngờ tối hôm đó tôi lại gặp em ở quán bar. Em nghĩ là tôi sẽ không nhận ra, nhưng chỉ cần nghe giọng và nhìn đôi mắt, tôi ngay lập tức biết đó chính là em."
"Lúc đó Lâm Dương nhắc đến chuyện trong game, tôi tưởng em sẽ liên tưởng đến người em đã mắng chính là tôi, nhưng em lại nói với tôi 'Anh gà mờ vậy à'."
Tôi hoàn toàn đơ người, mắt cứ chớp chớp hai cái.
Tôi thậm chí đã quên mất Tề Diên đã đến bằng cách nào, cũng không để ý đến tư thế của chúng tôi có bao nhiêu ám muội.
Căn phòng yên lặng đến đáng sợ.
Mãi lúc sau, tôi mới ấp úng nói: "Đó là lần đầu tiên... Tôi mở mic mắng người."
À, không đúng.
Nói thế này như thể việc tôi mắng Tề Diên chính là vinh dự của anh ấy vậy.
Tề Diên nhấc tôi lên một chút: "Đó cũng là lần đầu tiên trong đời tôi bị người khác mắng."
"Vậy nên, chúng ta hòa nhau nhé."