Nghệ thuật lấy chồng - 2
Cập nhật lúc: 2024-07-02 14:51:32
Lượt xem: 1,109
“Huhu, điện hạ, đừng, đừng làm như vậy.”
“Hai người đang làm gì vậy, trời ạ, Uyển Nhi!”
Tiếng thét của tỷ tỷ vang lên, ta nhanh chóng quay đầu nhìn thoáng qua. Sắc mặt nàng xanh mét, lảo đảo một bước vịn Nhị hoàng tử bên cạnh, sắc mặt so với thấy quỷ còn khó coi hơn.
Chậc, tỷ tỷ chính là tỷ tỷ, diễn xuất này, khó trách là người có chỉ số thông minh cao nhất cả nhà chúng ta.
Ta hoảng loạn đưa tay che cổ áo, lại lảo đảo lăn từ trên người Thái tử xuống, khóc lóc nhào về phía tỷ tỷ.
“Huhu, tỷ tỷ, muội sợ quá.”
Vừa nói, vừa len lén nháy mắt với nàng, dùng tay ra dấu chiến thắng.
Ai ngờ nàng không hề phản ứng, tiếng Nhị hoàng tử đè nén tức giận vang lên: “Tam đệ, chuyện gì xảy ra vậy, đệ giải thích cho ta một chút!”
Tam đệ, Tam đệ là ai, Thái tử chiếm tiện nghi của ta, cần phải giải thích với hắn sao?
[Bạn đang đọc Nghệ thuật lấy chồng được edit và đăng tại Nhân Trí page]
3
Ta thật ngốc, thật ngốc, chưa từng nghĩ tới người mặc mãng bào, ngoại trừ Thái tử, cũng có thể là Tam hoàng tử. Ta nằm sấp trên giường khóc lớn, tỷ tỷ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lấy tay chỉ chỉ vào ót ta.
“Hắn ngồi yên tại chỗ, chẳng lẽ cái này muội cũng nhìn không ra sao?"
"Huhu, hắn tuấn tú như vậy, sao muội biết người què có thể đẹp như vậy chứ... "
Bây giờ nói gì cũng đã muộn, chuyện ta và Tam hoàng tử có tư tình trong một ngày đã truyền khắp kinh thành. Hoàng đế thật cao hứng hạ chỉ tứ hôn, ta khóc sướt mướt lên kiệu hoa, lúc khăn voan bị vén lên, hốc mắt của ta vẫn đỏ.
Ta chỉ cảm giác chung quanh đột nhiên yên tĩnh, trong phòng không khí thật nặng nề, ta khẩn trương ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lạnh lẽo sâu thẳm của hắn.
"Thế nào, không gả cho Thái tử, nên mới thất vọng như vậy?"
Ta gật đầu, phục hồi tinh thần lại, lại lắc mạnh đầu.
"Ta không phải, ta không có, ngài đừng nói bậy!"
Tam hoàng tử cười lạnh một tiếng, mím môi: “Cút ra ngoài!”
“Nhưng hôm nay không phải là...”
Nói được một nửa, ta kịp phản ứng, Tam hoàng tử là một người què, hẳn là không có năng lực động phòng. Ta không chỉ gả cho một người què, về sau còn phải thủ tiết, nghĩ như vậy, nước mắt lại không ngừng được. Ta giơ tay áo lau nước mắt, đưa tay tháo mũ phượng xuống, thành thật đứng lên đi ra ngoài, lúc tay cầm vòng đồng trên cánh cửa, ta quay đầu nhìn hắn một cái.
Hắn mặc y phục đỏ, ngồi ngay ngắn trên giường cưới, dáng người thẳng tắp, mặt như quan ngọc.
Khuôn mặt như tượng khắc, một nửa bao phủ ở dưới bóng tối, lông mi thật dài che đôi mắt, không biết tại sao, thoạt nhìn có vài phần mất mát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nghe-thuat-lay-chong/2.html.]
Ta nhất thời mềm lòng, trong phòng cũng không có người hầu hạ, ta mà đi thì hắn ngay cả giường cũng không bò lên được. Ta đành quay lại, ngồi xổm xuống trước mặt hắn.
Tam hoàng tử nghi hoặc khẩn trương nói: “Ngươi tính làm gì?”
Vừa dứt lời, hai tay ta đã ôm lấy bắp chân hắn, dùng sức nâng lên.
Tam hoàng tử bất ngờ ngã về phía sau, ta đẩy hắn vào trong một chút, thấy đẩy không nổi, dứt khoát cởi giày bò lên giường, vòng qua sau lưng hắn, đưa tay kéo cổ áo hắn kéo về phía sau.
Đang kéo hăng say, một bàn tay to cứng cáp có lực bỗng nhiên cầm cổ tay ta.
Cơ thể ta còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bay lên không trung, ngã mạnh vào trên người Tam hoàng tử.
Lồng n.g.ự.c này cũng quá cứng, sống mũi ta đụng vào phía trên, thật đau.
Ta dùng một tay chống dậy, tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Cái người này làm gì thế?”
Tam hoàng tử nằm ở dưới thân ta, hai mắt nặng nề, đốt lên ánh lửa.
"Ở trong mắt ngươi ta bất lực như vậy sao?"
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ấy chà, có phải ta đã đả thương đến lòng tự trọng mẫn cảm của hắn, người ta bảo đối với người tàn tật, sợ nhất người khác nhìn bọn họ không ra gì, là ta lỗ mãng rồi.
Cơn giận của ta nhất thời tản ra không còn một chút, chuyển thành áy náy.
“Ngài đừng nóng giận, ta không có ý này.”
Ta xoay người leo xuống khỏi người hắn, ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu thu dọn trái cây táo đỏ trên giường, lùa chúng vào tận cùng bên trong, sau đó nằm lên trên.
“Được rồi, đi ngủ sớm một chút đi, hôm nay mệt c..hết đi được.”
“Bổn vương bảo ngươi cút ra ngoài!”
Chậc, lại nữa rồi, nếu ta thật sự đi ra ngoài, ngoài miệng hắn không nói, trong lòng khẳng định cho rằng ta ghét bỏ hắn, người bên ngoài cũng sẽ cười nhạo hắn không thể động phòng.
Ta cảm giác hiện tại mình đã có chút hiểu rõ hắn, bởi vì tự ti mẫn cảm dẫn đến trong lòng khó chịu, ngoài miệng nói không cần, nhưng thật ra cũng là rất khát vọng được người khác tán thành, yêu thích.
Ta nhắm mắt lại và bắt đầu giả vờ ngủ.
“Khương Uyển, đi ra ngoài!”
Ta đưa tay che lỗ tai, trở mình.
Ta vốn tưởng rằng mình sẽ thức không ngủ được, nhưng ban ngày quá mệt mỏi, ta rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Ngủ đến nửa đêm, trời nóng quá khiến ta tỉnh giấc, bên cạnh giống như bày một cái lò lửa lớn, tản ra nhiệt ý bức cả người ta. Ta lầm bầm ngồi dậy, cởi y phục quăng xuống đất, chỉ còn lại có một bộ tiểu y bên người, lúc này mới thoải mái nằm xuống.
Trong đêm tối, giống như nghe thấy có người hít sâu một hơi.