Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nghệ thuật lấy chồng - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-02 14:54:50
Lượt xem: 1,418

4

Sáng sớm hôm sau, không thấy bóng dáng Tam hoàng tử, ta nhìn trên người mình, kịp phản ứng, mặt bừng bừng, mặc y phục vào.

Tối hôm qua ta còn tưởng rằng ở khuê phòng của mình, hy vọng hắn không hiểu lầm.

Mấy ngày trôi qua, tuy rằng Tam hoàng tử cả ngày nghiêm mặt với ta. Nhưng hắn thật sự không phải người xấu, sẽ sai phòng bếp làm món ta thích ăn, để ta tuỳ ý chọn dùng đồ tốt trong kho, lúc từ bên ngoài trở về, còn có thể mang bồ câu sữa nướng của Thiên Hương lâu cho ta.

Trong phủ cũng không có trưởng bối quản thúc, ta tự do tự tại, đại phú đại quý, quả thực là cuộc sống ta luôn ước mơ. Ta rất nhanh thích ứng cuộc sống như thế này, lúc tỷ tỷ tỷ đến thăm, ta thậm chí còn béo lên một chút.

“Muội muội, xong rồi, xong đời rồi, tối hôm qua tỷ nghe Nhị hoàng tử nói mớ.”

“Nói cái gì?”

Tỷ tỷ căng thẳng đóng chặt cửa sổ, thì thầm bên tai ta: “Sở Địch Tinh, ngươi đi c..hết đi!”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Sở Địch Tinh, là tên tục của Thái tử.

Sau khi tỷ tỷ đi, ta lập tức suy sụp mặt mày, dáng vẻ đầy lo lắng. Nhị hoàng tử muốn tạo phản, cả nhà chúng ta lập tức sẽ xong đời.

Lúc ăn cơm, món bồ câu nướng yêu thích nhất bày phía trước, ta cũng không muốn ăn.

Tam hoàng tử thản nhiên nhìn ta một cái.

“Hôm nay ngươi cùng tỷ tỷ nói chuyện gì?”

“Sở Địch Tinh ...” Ta theo bản năng thốt ra, nhưng lập tức che miệng lại, xong rồi, đại sự như vậy, ta không thể nói ra.

Sắc mặt Tam hoàng tử đã thay đổi, hắn bỏ đũa lại nhìn ta, quai hàm nghiến chặt: "Ngươi rất quan tâm Thái tử?"

Ta gật gật đầu, lại vội vàng lắc đầu.

“Không phải không phải, không dám không dám.”

Tam hoàng tử hừ lạnh, rũ mắt không nói thêm gì nữa.

Từ ngày đó về sau, thái độ của hắn đối với ta chợt lạnh xuống, không hề sai phòng bếp làm đồ ăn ngon cho ta, lúc nhìn thấy ta thì xụ mặt, không nói một lời. Cả người lạnh buốt, trời nóng cũng làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo.

Ta nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc của hắn, kìm lòng không đậu nên ngồi sát vào bên cạnh hắn.

Tam hoàng tử nhíu mày.

“Khương Uyển, ngươi lại gần như vậy làm gì?”

“Trời quá nóng, bên cạnh ngài mát mẻ.”

Tam hoàng tử: “…”

Mặt hắn càng đen hơn, trong không khí xung quanh lạnh ngắt, quả nhiên càng mát mẻ.

[Bạn đang đọc Nghệ thuật lấy chồng được edit và đăng tại Nhân Trí page]

5

“Haha...... Tam đệ, vương phi của đệ thật thú vị.”

Giọng nói quen thuộc truyền đến, một cái bóng màu vàng sáng đi tới trước mắt, hắn mặc một bộ mãng bào, đầu đội kim quan, diện mạo thanh tuấn, chỉ là mặt mày dài nhỏ nhìn có vài phần nữ tính.

Cả người ta run lên, trong nháy mắt sắc mặt trắng như tuyết.

Là Thái tử, hắn đúng là Thái tử!

“Nhìn kỹ, đệ muội (em dâu) có vài phần quen mắt.”

Thái tử nhướng mày với ta, khóe môi nhếch lên, hắn đi tới trước mặt ta, hơi cúi người xuống: “Đặc biệt là đôi lông mày này, khiến cô nhớ tới một vị cố nhân.”

Ta lập tức trốn sau lưng Tam hoàng tử, hai tay nắm chặt xiêm y của hắn.

“Thái tử điện hạ nhận nhầm người rồi, ta chưa bao giờ gặp qua ngài.”

Tam hoàng tử cũng nhận ra sự khẩn trương của ta, hơi trấn an vỗ vỗ tay ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nghe-thuat-lay-chong/3.html.]

“Hoàng huynh, lá gan nàng nhỏ, đừng trêu chọc nàng.”

“Khương Uyển, nàng đi lấy bàn cờ bạch ngọc trong phòng ta lại đây.” Tam hoàng tử rõ ràng là cố ý ngăn ta lại, ta thở phào nhẹ nhõm, xoay người bước đi, tới chỗ không có người, bắt đầu chạy nhanh như chớp.

Cho đến khi về đến phòng Tam hoàng tử, sai người đưa bàn cờ qua, ta che mặt, tìm một góc tường ngồi xổm xuống.

Ta chưa từng nghĩ, đời này còn có thể gặp lại hắn. Cũng chưa bao giờ nghĩ tới, thân phận của hắn lại là Thái tử đương triều. Nếu như hắn là Thái tử, vậy Nhị hoàng tử cho dù như thế nào cũng không thể thua được.

Ta ngồi dưới đất, mở mắt nhìn bóng dáng của mình, mờ mịt, theo mặt trời lặn về phía tây, bóng dáng chậm rãi kéo dài.

Ta đứng lên, lau mặt một cái, đi đến một bên giường ngồi xuống.

Trên giường đặt mấy cái gối mềm, ta đưa tay cầm một cái ôm vào trong ngực, mùi tùng lạnh sâu thẳm, vô duyên vô cớ làm cho người ta cảm thấy an tâm.

Ta cứ như vậy dựa vào gối mềm ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại, trong phòng đã thắp lên ánh nến vàng cam, Tam hoàng tử ngồi ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn ta.

“Ngủ đủ giấc rồi!”

Ta giật mình, vội vàng ngồi dậy: “Thái tử đi rồi sao?”

Tam hoàng tử nhìn ta thật sâu: “Khương Uyển, ngươi biết hắn?”

Ta lắc đầu như trống bỏi.

“Không biết, hóa ra hắn chính là Thái tử, ngài đẹp hơn nhiều.”

Tam hoàng tử: “...”

“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ.”

Ta lại lắc đầu, đưa tay kéo ống tay áo hắn.

“Ta muốn ngủ cùng ngài.”

6、

Tam hoàng tử nén giận, đôi môi mỏng xinh đẹp mím thành đường thẳng.

“Khương Uyển, trước khi ta mất kiên nhẫn, cút ra ngoài.”

Ta ở chung với hắn nhiều ngày, từ lâu đã biết hắn chính là một con hổ giấy, mặt ngoài nhìn lạnh như băng, thật ra lại không đáng sợ.

“Ta không cút, có bản lĩnh thì ngài ném ta ra ngoài. Biết ném như thế nào không, là như thế này, đứng lên xách cổ áo của ta, một cước đá ta ra ngoài."

Ta nắm cổ áo của mình, làm động tác đá chân, sau đó đắc ý đá trái đá phải trước mặt Tam hoàng tử.

Ta thấy sắc mặt Tam hoàng tử càng ngày càng đen, sau đó ta thấy hắn một tay chống xe lăn, đứng lên. Hắn đứng dậy rồi!

Ta trợn mắt há mồm nhìn hắn co chân nhảy một bước, đến trước mặt ta, sau đó hai ngón tay nắm lấy cổ áo của ta.

Mặt hắn lạnh lùng, nhìn ta chằm chằm: "Đây là cách ngươi vứt hắn sao?"

Ta nuốt một ngụm nước miếng, trong đầu các loại ý niệm nghiêng trời lệch đất. Hắn giả bộ! Hắn không có khuyết tật! Thật sự là ván cờ thật lớn!

Thái tử và Nhị hoàng tử đấu đá, Tam hoàng tử chim sẻ vàng ở phía sau, cuối cùng hắn đăng cơ làm đế, ta đây không phải là... Hoàng hậu sao? Vậy cả nhà chúng ta đều không phải c..hết?

Không ngờ lại không phí công vô ích, bây giờ ta lấy lòng hắn, còn kịp không?

Ta lập tức đưa tay ôm lấy eo hắn, ôm vào mới phát hiện, eo Tam hoàng tử gầy gò nhưng có lực, sau lưng có một đường cong lõm xuống, sau đó lại rất nhanh nhô lên.

Quả nhiên, dáng người đẹp như vậy, không thể nào là người què.

“Sở Du, người ta không muốn ra ngoài.” Ta vừa nói, vừa dán mặt mình lên n.g.ự.c hắn, còn chưa dựa được vào, ta đã có cảm giác trước mắt hoa lên, một cơn gió mạnh thổi qua.

Đến khi lấy lại tinh thần, ta đã ngồi ở hành lang.

Cửa phòng vang lên cái "Cộp", bị đóng lại sau lưng ta.

Làm sao bây giờ, lực mạnh quá, đột nhiên ta cảm thấy Tam hoàng tử thật tuấn tú.

Ta đưa tay ôm lấy hai má đỏ bừng.

 

Loading...