Nghiện - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-02 06:23:19
Lượt xem: 3,417
"Anh muốn tôi làm gì? Nói rõ ràng trước, nếu tôi ở bên cạnh anh, anh có chắc chắn kiểu hành vi phát điên như hôm nay sẽ không xuất hiện nữa không?"
"Xin lỗi, anh không muốn lừa em. Thật lòng mà nói... anh không thể đảm bảo."
Không khí trở nên cực kỳ yên tĩnh, Chu Từ Trầm cúi đầu nhìn tôi, chờ đợi quyết định của tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Chu Từ Trầm trong bóng tối, đường nét gồ ghề trên gương mặt anh hoàn hảo như một tác phẩm điêu khắc.
Tôi bỗng dưng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ: Nếu bị anh ấy hôn, hình như cũng không thiệt.
Tôi sẽ không bao giờ thừa nhận là do tôi ham muốn năm trăm vạn tệ đó.
"Khụ."
Tôi ho nhẹ một tiếng, Chu Từ Trầm lập tức tập trung tinh thần chờ đợi câu trả lời của tôi.
"Cái đó, thật ra cũng không phải vấn đề tiền bạc, chủ yếu là tôi muốn làm trợ lý, học hỏi thêm kiến thức y khoa."
Tối hôm đó tôi đồng ý, năm trăm vạn tệ đã được chuyển vào tài khoản.
Tôi vừa cười toe toét, vừa thức cả đêm xin nghỉ phép năm với sếp, trở thành trợ lý tạm thời của Chu Từ Trầm.
.....
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, thời tiết đẹp, tâm trạng vui vẻ.
Đương nhiên, chắc chắn không liên quan gì đến tiền.
Theo sát Chu Từ Trầm, tôi mới biết anh bận rộn đến mức nào.
Đống bệnh án chất cao như núi, lượng bác sĩ và bệnh nhân đến thăm khám dường như vô tận, cùng với các cuộc họp nối tiếp nhau.
Chu Từ Trầm đứng ở hành lang thảo luận về ca mổ với một bác sĩ khác, những thuật ngữ chuyên ngành và tên thuốc kia tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả, chỉ thấy vị bác sĩ đối diện hỏi rất nhiều, sau đó Chu Từ Trầm cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi đưa ra ý kiến của mình.
Trông ngầu ghê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nghien/chuong-4.html.]
Nhưng mà liên quan gì đến tôi đâu!
Tối qua cầm năm trăm vạn trong tay tôi sung sướng đến mức mất ngủ, sáng nay lại dậy sớm, thế là giờ tôi đứng ngáp ngắn ngáp dài bên cạnh anh.
Vị bác sĩ kia hỏi nhiều quá, câu hỏi nối tiếp câu hỏi, mí mắt tôi trĩu nặng dần, cuối cùng trong lúc đang ngủ gật, tôi mất đà, thế là lao thẳng về phía trước.
Chu Từ Trầm một tay cầm bệnh án, tay kia lập tức kéo tôi lại. Chưa kịp hoàn hồn thì tôi đã ngã vào lòng anh.
Tôi vội vàng đứng thẳng dậy, gượng cười xin lỗi.
"Xin lỗi, xin lỗi, cái đó, chân tôi bị tê, không đứng vững."
Lời giải thích của tôi nhạt nhẽo và vô lực. Vị bác sĩ đang nói chuyện với Chu Từ Trầm nheo mắt nhìn tôi một cái, bỗng nhiên "chậc" một tiếng.
"Bác sĩ Chu, sao trông cô trợ lý mới của cậu quen quen vậy? Giống cô gái sau ca mổ ruột thừa nói năng lộn xộn, nằng nặc đòi gả cho cậu."
"Hả? Mổ ruột thừa gì cơ? Tôi chưa mổ ruột thừa bao giờ, ruột thừa là cái gì? Chắc chắn là ông nhận nhầm người rồi. " Tôi cười gượng gạo.
"Ơ? Không phải sao?" Ông ta lại nhìn chằm chằm vào tôi một hồi lâu, nhìn đến mức tôi nổi hết da gà, cuối cùng mới chịu dời mắt đi.
Ngày đầu tiên trong sự nghiệp trợ lý, danh dự cả đời không thể bị hủy hoại ở đây được! Nội tâm tôi đang gào thét.
Chờ ông ta đi khỏi, cơn buồn ngủ của tôi cũng tan biến hết, Chu Từ Trầm lại quay sang nhìn tôi thấy hai quầng thâm mắt như gấu trúc.
"Tối qua thức khuya à?"
"À... ừm. " Tôi thành thật gật đầu.
Tôi đã xem qua lịch trình của anh hôm nay, rõ ràng bây giờ phải có việc khác, nhưng anh lại trở về văn phòng.
Anh ngồi xuống ghế, rồi bắt đầu xem xét bệnh án trên bàn.
"Em ngủ một chút đi. " Anh nói.
Tôi ngẩn người, bỗng hiện ra, anh thay đổi lịch trình là để tôi nghỉ ngơi.
Ê, người này cũng được đấy chứ.